Hắc Tâm
Chương 11: Nhiễm trùng nhẹ.
Mất 5 phút để vết thương được xử lý.
Hải Yến nhìn Thiên Như, ánh mắt không mấy thiện cảm. Thiên Như sớm biết cô nàng này không thích gì cô. Thấy Tử Chấn lo cho người ngoài như cô như vậy. Có lẽ cô ấy lại càng không thích.
– Vết thương chỉ dài không sâu nếu không có lẽ sẽ phải khâu lại, rất phiền. À. Nó đã bị nhiễm trùng nhẹ may mà phát hiện sớm. Mấy hôm nữa sẽ giảm sưng.
– Nhiễm trùng? – Tử Chấn ngồi ở ghế bên kia nhìn Thiên Như.
Thiên Như dửng dưng trả lời:
– Chắc tay tôi dính máu mấy tên côn đồ kia rồi lấy tay bịt vết thương nên mới nhiễm trùng. Không biết chúng có mắc bệnh gì không nữa.
Chẹp. Hai người còn lại á khẩu. Thiên Như không nhắc tới người băng vết thương đã làm sai cách mà chỉ đổ thừa mấy tên côn đồ làm cô bị thương.
– Vết thương của cô không nhẹ. Chờ nó khô phải bôi thuốc ngay nếu không sẽ để lại sẹo. Mấy hôm nữa tôi sẽ mua giúp cô. – Hải Yến kia nói với cô rất miễn cưỡng dường như chỉ cố tỏ ra quan tâm cô trước mặt Tử Chấn.
Hải Yến sau đó nhanh chóng bị Tử Chấn đuổi khéo về. Trong nhà lại chỉ có cô và hắn.
– Sao anh lại gọi cô ta tới? Sao anh không tự giúp tôi đi chứ?
Người như Tử Chấn nói hắn không biết xử lý vết thương sẽ không ai tin. Cuộc sống của hắn xung quanh đều là súng. Không có kỹ năng cứu bản thân thì chỉ chết mà thôi.
Thật ra hắn không phải không thể băng giúp cô. Chỉ là hắn thường làm rất mạnh tay. Hắn làm cho mình thì còn chịu được nhưng nếu làm cho cô, chỉ e vết thương sẽ càng sưng lên nặng hơn.
Bình thường vết thương của hắn đều do Hoàng Triết xử lý. Hoàng Triết từng học bác sĩ. Không quá chuyên sâu nhưng đủ cứu người. Hải Yến cũng từng học vài khóa. Hai người họ đều là tay xử lý vết thương rất tốt. Nhưng Hải Yến là phụ nữ nên sẽ nhẹ nhàng hơn. Vì thế hắn mới gọi cô ấy tới.
Hắn bỗng lại thấy lạ. Sao đối với Thiên Như hắn lại chu đáo tới vậy?
Hắn không trả lời câu hỏi của cô. Ra ngoài lấy xe rồi nói:
– Đi ăn đêm.
Thiên Như cười. Chạy lại xe.
– Tôi chưa ăn tối.
– Tôi biết. Tôi cũng chưa ăn.
Hắn về nhà thấy cô ỉu xìu. Còn ôm bụng sắc mặt khó coi suốt, hắn biết cô đói. Thấy cô bị thương chắc cũng không muốn vào bếp nấu gì nên hôm nay phá lệ. Đưa cô ra ngoài ăn đêm.
Thiên Như lúc chạy ra khỏi nhà vẫn mặc bộ váy ngủ cộc tay dài quá gối. Thiên Như tới chợ đêm, trời đã lạnh dần, Tử Chấn cởi áo khoác mỏng bên ngoài ra khoác cho cô. Còn đặc biệt đi bên phải cô để phòng có người đụng vào tay cô.
Đêm đó họ lần đầu đi ăn với nhau, lần đầu vui vẻ tới vậy, lần đầu Thiên Như cảm thấy Tử Chấn cũng có chút ấm áp, cũng rất quan tâm cô. Cảm giác … rất tuyệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!