Hắc Tâm
Chương 17 : Uống rượu trong bar (1)
Thiên Như thấy vẻ mặt buồn bã ủ rủ của Bích Anh thì sắp không chịu nổi. Cô cũng bức bách không biết nên làm gì. Lát sau quyết định đưa Bích Anh tới Bar của Tuấn Hải. Cô lái xe một lát sau đã đến.
Kéo Bích Anh vào tới cửa cô gái ấy có chút do dự. Thiên Như cười nói:
– Cô sợ à? Chẳng lẽ cô chưa từng tới đây? Yên tâm đi ở đây sẽ không ai làm gì cô đâu! Chơi cho khuây khỏa chút đi.
Bích Anh không nói gì hùng hổ kéo Thiên Như vào. Thiên Như gọi rượu loại vừa tầm. Bích Anh mở rượu dốc cả chai vào miệng. Mặt mày có chút nhắn nhó. Thiên Như lắc đầu gọi thêm 1 chai rượu nữa. Bích Anh vẫn tiếp tục uống. Càng uống càng hăng, càng hăng lại càng uống như không thể ngừng lại. Thiên Như bất lực đành để mặc Bích Anh uống rượu như vậy.
Khi chai rượu sắp cạn cô thấy ánh mắt Bích Anh như sáng lên còn có vài giọt nước mắt chảy xuống có lẽ cô ấy rất đau lòng rượu cũng không thế khiến cô ấy vui lên.
Bích Anh im lặng không nói gì. Trong bar quá ồn ào, tâm trạng Thiên Như lại đang có chút rối ren. Cô đang nghĩ tới chuyện xử lý giúp Bích Anh như thế nào cho hợp lý. Cô không có thế lực cũng không thể nhờ ai giúp bây giờ cô chưa thể nói gì với Bích Anh. Thật khó xử mà.
Hai cô gái xinh đẹp ở chính giữa quán bar uống rượu bản thân nghĩ rằng sẽ chẳng ai chú ý tới nhưng thật ra từ khi họ bước vào đã có hai người đàn ông nhìn họ, còn giúp họ cả đi những tên ruồi muỗi định giở trò bu bám.
Trên tầng lầu.
Tuấn Hải nói với Hoàng Đức phía sau:
– Cậu có biết cô gái đang ngồi cạnh Hà Thiên Như kia không?
Người phía sau lắc đầu nhanh chóng đáp lời:
– Tôi không biết cô ta nhưng nhìn cũng có vẻ không phải nhân vật tầm thường Cô ta không phải người trong giới không biết tiếp cận Hà Thiên Như là có mục đích gì?
– Tra!
– Rõ!
Dưới ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạv sập sình. Bích Anh bắt đầu say mềm. Khuôn mặt đỏ bừng tóc bắt đầu rối lại nhưng lại xinh đẹp dịu dàng đến mức khiến người ta mềm lòng. Thiên Như thì chưa say cô chỉ mới nhấp vài ngụm rượu nhỏ, cô tất nhiên không thể để bản thân say bới ở đây cô có thể gặp nguy hiểm.
– Thiên Như! – Bích Anh trong cơn say lẩm bẩm tên của Thiên Như.
Thiên Như đỡ cô ấy ngồi lại cho hẳn hỏi. Cái đầu của Bích Anh lại không ngoan ngoãn cứ gật gù lắc qua lắc lại mái tóc dài dán vào đôi má. Thiên Anh giúp cô ấy vén tóc qua 2 bên tai.
– Cô say rồi. Chúng ta về thôi!
Bích Anh lần đầu tiên cứng đầu như vậy. Cô ấy gạt tay Thiên Như ra, khuôn mặt càng ngày càng đỏ. Trên môi nở một nụ cười vô cùng quyến rũ:
– Như, có phải cô là người của hắc đạo không?
Thiên Như hơi ngớ người cô chưa từng nói thân phận của mình cho Bích Anh biết. Nhưng có lẽ từ lần đầu gặp cô ấy cô đã đụng độ với Hắc Long có lẽ vì thế khiến cô ấy tò mò.
– phải.
Bích Anh lại nở một nụ cười.
– Như à. Cô biết không. Những người như cô tôi hoàn toàn không xa lạ. Bố tôi hay qua lại với bọn hắc đạo từ nhỏ tôi đã thấy những người hung dữ xăm trổ đầy mình tới nhà. Lúc nhỏ còn có thể sợ hãi. Giờ thì không … Như, cô có ghét thân phận của mình không?
Thiên Như lắc đầu:
– Không. Đây vốn dĩ là số mệnh số mệnh thì không thể tránh chỉ có thể thuận theo mà thôi. Tôi không chọn được thân phận cho mình vậy chỉ đành chọn cuộc sống của mình. Bích Anh à. Cô cũng có thể.
– Tôi? Tôi chọn thế nào chứ? Không phải nó đã được sắp đặt sẵn hết rồi sao? Tôi làm gì còn lựa chọn.
Thiên Như mỉm cười:
– Tôi phát hiện vị hôn phu của cô và bố anh ta rất kì lạ. Chờ tôi tra rõ ra sẽ có thể giúp cô.
Ánh mắt Bích Anh sáng người ngồi thẳng dậy dường như cô ấy đã tỉnh rượu hơn.
– Thật chứ?
– Ừ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!