Nữ luật sư và lão đại hắc bang
CHƯƠNG 4: ĐIỀM BÁO (2)
Chiều chủ nhật hôm đó, dì út của cô, Tô Như Ngọc, đến nhà cô đưa đồ dạ tiệc. Như Ngọc và mẹ cô là bạn thân từ hồi cấp 3 và dì vô cùng thích việc thiết kế thời trang. Mấy năm nay, đồ dạ tiệc của gia đình cô đều do một tay người dì này lo liệu.
– Chào cậu, chào Tiểu Trúc. Mình đem đồ đến cho hai người đây. Kịp thời gian không? – Như Ngọc đưa một bộ đầm màu tím cho bà Xuân và một bộ váy xòe màu hồng pasel cho Trúc. Do kẹt xe nên Như Ngọc đem đồ tới là đã 6 giờ chiều.
– Kịp chứ. 7 giờ mới khai tiệc với chỉ có vài người quen tham dự nên đến trễ chút không sao. – Bà Xuân nhận đồ rồi vào nhà tắm thay.
– Con cảm ơn dì.
– Ừ… Vào mặc để dì xem cháu gái của dì đẹp như thế nào. – Như Ngọc nở nụ cười dịu dàng vuốt lên tóc Trúc.
Mặc dù dì Ngọc đều yêu thương hai đứa cháu này nhưng do có tư tưởng “trọng nữ khinh nam” nên so với anh hai thì Trúc được cưng chiều hơn. Nếu anh cần may vest hay đồ dự tiệc gì cũng phải đặt hẹn trước; riêng cô thì nếu muốn, chỉ cần gọi cú điện thoại là sẽ được ưu tiên dù dì Ngọc có đang bận tiếp khách chi nữa.
Một lát sau, Trúc với bộ dạ hội cổ yếm, váy xòe ngang đầu gối bước ra cùng đôi giày cao gót 5 cm màu hồng nhạt trước sự kinh ngạc của mẹ và dì Ngọc.
– Cháu gái của dì đẹp quá. Đã ra dáng thiếu nữ rồi. – Dì Ngọc bước tới tạo mẫu tóc cột nửa đầu cho Trúc.
– Con đẹp lắm, con gái. – Mẹ cô vuốt má đứa con gái cưng của mình rồi quay sang nói với dì Ngọc – Hôm nay là sinh nhật của Trúc. Cậu cũng đi cùng tụi mình nha.
Dì Ngọc là người không thích nơi chốn ồn ào nên bữa dạ tiệc nào trốn được thì trốn nhưng hôm nay là ngày quan trọng tất nhiên cô sẽ không từ chối.
– Được. Đã 6 giờ 30 rồi mà sao chưa thấy chồng cậu về?
– Anh ấy và thằng Minh bận chút việc nên đến sau. Còn tụi mình giờ đi trước.
– Vậy đi xe mình đi cho tiện.
Dứt lời, ba người liền đi ra cửa. Nào ngờ một người đàn ông mặc áo vest đen tầm 40 tuổi đứng trước cửa làm cả ba giật mình. Thấy rõ đối phương là ai, dì Ngọc liền lạnh lùng hỏi
– Anh tới đây làm gì? Không phải tôi nói tránh xa tôi ra sao?
– Bà xã, em đi đâu vậy? Để anh chở cho tiện. – dường như phát hiện còn hai mẹ con Trúc, người đàn ông đó liền quay sang chào hỏi – chào Xuân, lâu quá không gặp, vẫn khỏe chứ? Còn đây chắc là Tiểu Trúc. Giờ cháu nó lớn rồi, chút nữa không nhìn ra.
– Không cần nói chuyện với hắn, Tụi mình đi.
Không để bà Xuân trả lời, Như Ngọc dẫn hai mẹ con Trúc đi ngang qua người đàn ông đó rồi tiến thẳng tới tài xế đang đứng chờ bên cạnh chiếc xe Toyota màu đen của mình. Ba người vừa lên xe xong thì chiếc xe liền khởi động, bỏ mặt người đàn ông vẫn đứng đằng sau trông theo với dáng vẻ đau buồn cùng mệt mỏi.
– Cậu đến tận đây rồi mà Hùng còn tìm được sao? – bà Xuân hỏi người bạn đang thất thần của mình
– Ừ… Được một tháng. Ngày nào cũng theo mình như vậy. Thiệt là bực mình
– Cậu không định cho anh ta một cơ hội nữa sao?
– Không bao giờ. Mà Trúc ơi, chiếc váy dạ hội này là quà sinh nhật mà dì tặng con nha. – Sợ bà Xuân lại hỏi nên Như Ngọc đánh trống lản qua Trúc. Thấy vậy, bà Xuân liền im lặng.
– Dạ, con cảm ơn dì Ngọc.
Nghe cuộc trò chuyện của mẹ và dì Ngọc, Trúc chợt nhớ ra người đàn ông khi nãy là ai. Cha cô có hai người bạn chí cốt, một là cha của anh Tuấn, Trương Chí Tài và một người nữa là Trần Quốc Hùng. Tình cảm của mẹ và dì Ngọc đều bắt đầu cùng lúc học đại học nhưng chuyện tình của dì không có kết cục tốt như của mẹ cô.
Vì quá yêu chú Hùng, dì Ngọc đã cài bẫy và giả mang thai với chú Hùng nhằm chia rẻ chú và người yêu của chú. Tưởng chừng tình cảm hai người có thể bồi đắp sau khi kết hôn thì chú Hùng biết mình bị lừa và cô người yêu cũ xuất hiện làm cuộc hôn nhân trở nên tồi tệ hơn. Ngòi nổ dẫn đến ly hôn là việc dì Ngọc bị sẩy thai.
Từ đó dì gần như điên dại, gặp ai đến thăm viện cũng đều đuổi đi; đặc biệt là chú Hùng có lúc bị đánh đến bầm tím. Đến khi mẹ cô biết đứa trẻ xấu số đó là con gái thì bà đã thử đưa cô đi gặp dì. May mắn, ngoài cô ra, dì không chấp nhập tiếp xúc với ai. Rồi sau hai tháng ổn định tinh thần, dì trở lại bình thường hoàn toàn và luôn dành hết tình yêu thương của mình vào cô, coi cô như đứa con đã mất. Về nguyên nhân vì sao chú Hùng lại dây dưa với dì Ngọc thì cô không rõ.
Bầu không khí trong xe trở nên tĩnh lặng đến khi chiếc xe dừng trước nhà hàng Hoa Ký. Theo tiếp tân đến phòng số 142, Như Ngọc đi sau nhìn thấy Trúc vui vẻ ríu rít không ngừng với bà Xuân. Cô nhanh chóng lấy lại tâm trạng vui vẻ, thầm nghĩ “hôm nay là sinh nhật của Trúc, không thể để tâm trạng buồn bực của mình ảnh hưởng đến con bé được” rồi bước nhanh đến bên bải bà Xuân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!