Người vợ thứ hai.
Chương 4: Lý Gia Vinh tìm người.
Hoàng Chiến Phong đứng cách bọn họ một đoạn, đôi mắt đen nâu nhìn thẳng về phía trước, quan sát đánh giá từng khuôn mặt rám nắng, lấm tấm mồ hôi.
Tuấn Hùng đứng bên cạnh, giúp hắn che ô, gật đầu ra hiệu với người đang đứng bên tay trái. “Có thể bắt đầu được rồi.”
Người đàn ông có thân hình rắn chắc, mặc đồng phục, huýt còi, hét: “Bắt đầu diễn tập!”
Lập tức, hai nhóm người lao vào nhau, quyền cước đấm đá, cố gắng phô diễn hết khả năng võ thuật của bản thân. Trận quần ẩu chính thức bắt đầu, xung quanh ai cũng là kẻ địch, người cuối cùng có thể trụ vững, chính là kẻ chiến thắng.
Hoàng Chiến Phong hờ hững đứng nhìn xem, đôi mắt đen nâu không bỏ sót bất cứ một chi tiết, diễn biến nào.
Trận chiến càng lúc càng đi vào hồi gay cấn, trên sân giờ chỉ còn hai người thanh niên, quần áo ướt đẫm mồ hôi dính bụi bẩn, không ngừng tung đòn hiểm về phía đối phương.
Cho tới khi hai người ngang tài ngang sức, đánh tới mức cùng nằm ngã sõng soài dưới sân, Hoàng Chiến Phong mới thu hồi tầm mắt nhìn, tuyên bố: “Chính là hai người kia. Ngày mai gửi cho tôi một bản báo cáo hoàn chỉnh về thân thế của bọn họ.”
Người đàn ông quản lý nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp trên sân kia vui mừng vâng dạ đáp ứng, không quên uốn miệng lưỡi tâng bốc hắn: “Ông chủ Hoàng thật tinh mắt, hai người vệ sĩ kia chính là người giỏi nhất của chúng tôi.”
Đã đạt được mục đích, Hoàng Chiến Phong sải bước rời đi, bóng lưng thẳng tắp. Lịch sự chào tạm biệt người đàn ông, Tuấn Hùng cầm theo chiếc ô, vội vã bắt kịp theo bước chân của hắn.
Tuấn Hùng nghiêng phần ô nhiều hơn về phần Hoàng Chiến Phong. Bóng hai người đổ dài trên nền đất, cùng sánh vai tiến ra cổng công ty vệ sĩ Hoàng Cầu.
Lúc dựa lưng ngồi vào ghế xe ô tô, tầm mắt suy tư hướng nhìn về phía trước, năm ngón tay ngõ nhịp lên thành cửa kính xe, Hoàng Chiến Phong đột nhiên lên tiếng nói: “Giúp tôi cho người điều tra thêm về nguồn gôc xuất thân của hai người vệ sĩ kia.” Hắn vốn không tin bất cứ kẻ nào, việc thuê thêm hai người vệ sĩ lại liên quan trực tiếp tới việc bảo vệ tính mạng của hắn và thằng bé, cho nên càng phải cẩn thận. Hắn muốn loại bỏ hết những mối nguy hại ngầm bị kẻ khác cố tình sắp xếp bên cạnh bản thân.
“Được. Lát về công ty tôi sẽ sắp xếp cho người đi làm ngay.”
“Đồng thời giúp tôi cho người điều tra thêm về tình hình kinh doanh hiện tại của công ty Hoàng Cầu.” Hoàng Chiến Phong bổ xung, nói thêm, trong đôi hắn xẹt qua một tia sáng nhanh tới mức khó nắm bắt.
Tuấn Hùng để ý thần sắc lạnh lùng phản chiếu trong gương xe của hắn, thử thăm dò hỏi: “Cậu định thôn tính… mua luôn công ty vệ sĩ Hoàng Cầu?”
Hoàng Chiến Phong nhếch môi, hờ hững đáp: “Thời buổi ngày nay những kẻ giàu có ai cũng phải dùng tới vệ sĩ không phải sao?”
Tuấn Hùng hiểu ý cười.
Hoàng Chiến Phong thôi không còn lên tiếng, hơi nghiêng đầu, phóng tầm mắt nhìn ra khung cảnh bên ven đường. Suy nghĩ trong đầu dần bay xa lai chợt nhớ tới hình bóng của cô. Đã hai ngày trôi qua rồi, thế nhưng cô vẫn còn chưa chịu tỉnh lại. Người bác sĩ phụ trách điều trị chính cho cô thỉnh thoảng cũng gọi điện thông báo cho hắn biết tình hình. Chỉ mong sao cô sẽ sớm ngày tỉnh lại, đừng cứ mãi nằm ngủ lặng yên như thế.
Một chiếc xe mô tô phân khối lớn phóng vụt qua, chủ nhân chiếc xe hơi nghiêng đầu nhìn lươt qua khung cửa kính xe.
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Hoàng Chiến Phong nhíu mày nhìn theo bóng lưng phản chiếu trong gương chiếu hậu của chiếc xe. Sườn mặt nhìn nghiêng của người thanh niên có chút quen thuộc, hình như hắn đã từng trông thấy ở đâu.
Hai chiếc xe tách ra xa, chạy mỗi lúc một xa.
Lý Gia Vinh phóng thẳng xe vào cổng công ty vệ sĩ Hoàng Cầu.
“Cậu chủ.” Người phụ trách quản lý chính tên Đỗ Cường lễ phép chào hỏi hắn.
Tay phải đút trong túi quần, Lý Gia Vinh sải bước ra sân luyện tập.
Nhìn đám vệ sĩ quần áo xốc xếch, lấm bụi bẩn, khuôn mặt bị đánh bầm dập giống như vừa trải qua một trận chiến quần ẩu kịch liệt, Lý Gia Vinh cau có, quát hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra?” Tuy hắn chỉ là một vị giám đốc trên danh nghĩa, xin phép mẹ hắn mở công ty vệ sĩ cho vui, thế nhưng không đồng nghĩa với việc hắn không có bất cứ thực quyền gì trong công ty. Nếu cần hắn cũng có thể sa thải bất cứ ai.
Phó giám đốc Đỗ Cường thấy hắn có dấu hiệu chuẩn bị nổi giận, ra tay tàn nhẫn sửa trị người, vội tỉ mỉ báo cáo nguyên nhân sự việc vừa diễn ra: “Công ty chúng ta vừa có khách quý vừa tới thăm, muốn tìm thuê hai người làm vệ sĩ, với điều kiện cho tất cả đám vệ sĩ trong công ty tập trung lại một chỗ quần ẩu đánh nhau. Người nào chiến thắng cuối cùng sẽ được chọn.” Tuy cách làm này có chút tàn nhẫn máu lạnh, nhưng người đàn ông đó lại vô cùng thông minh không phải sao, vừa rút ngắn được thời gian chọn lựa, lại vừa tận mắt chứng kiến được thực lực của người mà mình muốn chọn.
Một tấm danh thiếp được chuyển giao tới trước mặt hắn.
Lý Gia Vinh nhíu mày nhẩm đọc: “Hoàng Chiến Phong. Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vũ…” Cái tên Hoàng Chiến Phong – Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vũ nghe giống như tiếng sấm vang bên tai. Tất nhiên trong giới thương nhân giàu có, không ai là không biết tới gã đàn ông đó.
Đúng là một nhân vật lớn, có tầm cỡ quốc tế. Lý Gia Vinh nhếch môi, cười lạnh. Không hiểu vì sao ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã không thể nào ưa nổi gã đàn ông đó. Như thể chỉ một ánh mắt vô tình liếc qua, cũng đủ để căm ghét đối phương.
“Anh ta đã chọn được hai người nào làm vệ sĩ?” Vò nhàu nát tấm danh thiếp, rồi ném xuống đất như tờ giấc rác thải không đáng một đồng, hắn hếch cằm hỏi Phó giám đốc Đỗ Cường.
Phó giám đốc Đỗ Cường nhìn cục giấy rác dưới chân, đau đầu lau mồ hối trán, vẫy gọi hai người thanh niên trẻ: “Đức Tuấn. Văn Khải. Lại đây!”
Hai người thanh niên vôi rảo bước lại gần, nghiêm trang đứng trước mặt hai người, lễ độ chào hỏi: “Cậu chủ!”
Lý Gia Vinh chỉ liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, đột nhiên ra tay, tốc độ nhanh và chuẩn, đánh cho hai người vệ sĩ luống cuống, phải đi giật lùi về phía sau.
Phó giám đốc Đỗ Cường vội lên tiếng can ngăn: “Cậu chủ, dừng tay! Đừng đánh bọn họ trọng thương, ngày mai họ còn phải nhận nhiệm vụ nữa.”
Lý Gia Vinh lờ đi, ra tay mỗi lúc một nặng. Đức Tuấn và Văn Khải phải dùng hết toàn lực để chống đỡ.
Đám vệ sĩ còn lại nín thở ngưng thần theo dõi, trong lòng đang kích động reo hò. Trái ngược, Phó giám đốc Đỗ Cường thì cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bất lực than thầm… Cậu chủ lại sắp gây ra họa nữa rồi.
Rầm! Rầm! Kết thúc trận chiến là hai thân hình của Đức Tuấn và Văn Khải nặng nề rơi ngã đổ xuống đất. Họ đã bị Lý Gia Vinh đánh tới mức triệt để ngất xỉu.
Lau khóe môi chảy máu, Lý Gia Vinh nhếch môi cười. “Gọi điện báo với ông chủ họ Hoàng rằng hai người vệ sĩ của chúng ta tạm thời bị thương nặng không thể đáp ứng được yêu cầu công việc, xin vui lòng chọn một bên đối tác khác.”
Phó giám đốc Đỗ Cường không ngừng xoa bóp trán, cố ngăn mình không kích động mở miệng mắng chửi người. Có ông chủ nào vô trách nhiệm như cậu ta không? Có mối làm ăn lớn tự tìm tới cửa vậy mà cậu ta cũng dám tự tay phá bỏ? Thế này thì cả lũ trong thời gian tới chỉ có nước chết đói thôi!
Mặc kệ hậu quả phía sau để cho Phó giám đốc Đỗ Cường xử lý, Lý Gia Vinh phóng xe mô tô rời đi. Trời chiều dần ngã về phía tây, theo thói quen, hắn lại tìm tới địa chỉ căn hộ của nhà cô.
Đạp mạnh chân trống xe, hai tay đút trong túi quần, hắn ngước mắt nhìn lên cánh cửa sổ để ngỏ trên tầng hai của nhà cô. Trong lòng hắn đang thương nhớ, lo lắng gọi thầm tên cô. “Thanh Thanh. Cậu hiện giờ đang bị thương nặng nằm ở đâu? Vì sao tôi đã thử tìm kiếm khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố cũng không thể tìm thấy cậu?” Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm hận cái gã đàn ông may mắn được cô cứu tính mạng ấy.
Tuy rằng mọi thông tin đăng tràn lan trên mạng nhanh chóng bị Hoàng Chiến Phong dùng tiền và quyền lực cho người gỡ bỏ, thế nhưng hăn cũng đã kịp đọc được những thông tin cần thiết, chẳng tốn quá nhiều thời gian để suy đoán ra cô gái giấu mặt dũng cảm đã cứu hai bố con Hoàng Chiến Phong là ai. Chỉ cần thoáng nhìn thấy bóng lưng, nửa sườn khuôn mặt nhìn nghiêng, hắn đã có thể từ xa không nhận nhầm cô với bất cứ ai.
Nắm tay đột nhiên đấm lao thẳng vào bờ tường gây xước da, chảy máu. Lý Gia Vinh vẻ mặt hung ác, tự thề với lòng. Nếu Thanh Thanh có xảy ra chuyện gì bất trắc, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hoàng Chiến Phong!
…
Bóp chặt chiếc điện thoại đang cầm trong tay, Hoàng Chiến Phong tức giận, nhếch môi cười lạnh. Giỏi lắm! Lần đầu tiên có một công ty dám từ chối không muốn hợp tác làm ăn với hắn. Tuy chỉ là hợp đồng thuê hai vệ sĩ trong thời gian ngắn hạn, thế nhưng đich thân hắn đã tới tận nơi kiểm duyệt, cũng dám không nể mặt. Xem ra, công ty này không muốn tiếp tục làm ăn trong địa bàn thành phố, muốn sớm bị đổi chủ.
“Giúp tôi đẩy nhanh tốc độ điều tra về công ty vệ sĩ Hoàng Cầu càng nhanh càng tốt. Nội trong ngày mai cậu phải có bản báo cáo tường trình gửi lên văn phòng Tổng giám đốc cho tôi.”
Không chờ nghe tiếng than phiền của người trợ lý trẻ vọng ra từ ống nghe điện thoại, Hoàng Chiến Phong quyết đoán bấm nút ngắt kết nối cuộc hội thoại.
Cầm theo chiếc cặp táp làm bằng da màu đen bóng, cùng chiếc áo khoác móc trên khuy, Hoàng Chiến Phong đóng lại cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc trên tầng lầu thứ 90.
Đôi lông mày hắn hơi nhíu khi bắt gặp hình ảnh nữ thư kí Tố Dung đang bồn chồn lo lắng đi qua đi lại trước cửa văn phòng làm việc của hắn.
“Có chuyện gì?” Hắn ngữ khí không kiên nhẫn hỏi.
Tố Dung bối rối cắn môi, hít sâu vài lần, thở ra mới có cam đảm nhìn vào mắt hắn. “Tối nay… anh có rảnh không? Hôm nay là… là sinh nhật em.” Lòng bàn tay đượm mồ hôi, cô run run chìa một tấm thiệp màu đỏ trước mặt hắn.
Hoàng Chiến Phong chỉ liếc mắt nhìn tấm thiệp trên tay cô một cái, lạnh lùng cự tuyệt: “Không rảnh.” Hắn sải bước tiến tới thang máy, bấm nút xuống tiền sảnh.
Cánh cửa thang máy nhanh chóng mở ra, Hoàng Chiến Phong tiến vào. Từ đầu tới cuối cũng không hề liếc nhìn bóng lưng hơi run rẩy của Tố Dung một lần nào. Trong lòng hắn, từ trước tới nay, Tố Dung bất quá chỉ là một vị nữ thư kí hoàn thành tốt công việc, không hơn.
Bóng dáng Hoàng Chiến Phong vừa xuất hiện dưới tiền sảnh của tòa nhà, mọi nhân viên có mặt dưới tiền sảnh đều vội ngừng làm việc riêng, lễ phép chào hỏi hắn.
Hoàng Chiến Phong chỉ hơi gật đầu tỏ ý chào đáp lại, bóng lưng thẳng tắp sải bước ra hướng cánh cửa xoay làm bằng kính.
“Tổng giám đốc Hoàng, xin dừng bước!”
Nghe thấy tiếng kêu gọi của một người phụ nữ, hắn tạm dừng bước chân, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Người phụ nữ trung niên ăn vận sang trọng, trang điểm khá đậm, vội rảo bước lại gần hắn.
“Tổng giám đốc Hoàng. Tôi cầu xin cậu. Xin cậu hãy hủy bỏ đơn kiện. Chồng tôi vô tội, ông ấy không tham ô của công của công ty.” Người phụ nữ trung niên khóc lóc, muốn níu giữ lấy tay hắn, thế nhưng bị hắn chán ghét né tránh.
Hoàng Chiến Phong khinh thường, đáp lại: “Chồng cô có tham ô hay không thì có cảnh sát kinh tế đang điều tra. Tôi không phải là quan tòa nên không có quyền quyết định.”
Thấy lòng dạ hắn cứng rắn như sắt đá, khó mà lay chuyển, người phụ nữ trung niên càng ra sức gào khóc to hơn. “Sao cậu có thể tuyệt tình như vậy được. Bao nhiêu năm qua chồng tôi đã cống hiến hết sức mình cho công ty, cũng góp phần làm nên sự lớn mạnh như ngày hôm nay. Giờ hết giá trị lợi dụng rồi, nên cậu muốn đạp đổ chứ gì?”
Hoàng Chiến Phong xa xầm mặt, gằn giọng: “Hết giá trị lợi dụng? Cô đang đánh ra cao chồng mình quá đấy. Có câu, cây ngay thì không sợ chết đứng. Nếu chồng cô đã không làm việc gì khuất tất thì việc phải sợ.” Khí thế bừng bừng lửa giận, mỗi một câu nói, hắn lại tiến thêm một bước, dọa người phụ nữ trung niên run rẩy sợ hãi đi giật lùi trên đôi giày cao gót, cuối cùng bị trượt chân ngã đập mông ngồi xuống đất.
Lập tức, người phụ nữ ngồi ăn vạ, gào khóc to hơn: “Bớ người ta có kẻ đánh người. Chẳng những cậu ta vô tình bạc nghĩa cho người bắt nhốt chồng tôi, giờ ngay cả tôi nó cũng bắt nạt ăn hiếp!”
Nhân viên đang đứng dưới tiền sảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn tốc độ biển đổi sắc mặt của người phụ nữ trung niên, trong lòng họ đang thầm mắng và vô cùng khinh thường bà ta. Ai chẳng biết chồng bà ta ăn hối lộ, bòn rút của công của công ty, giờ tới đây đòi khóc mướn cho ai xem?
“Bảo vệ đâu!” Hoàng Chiến Phong đanh giọng quát, đã triệt để mất hết kiên nhẫn. Nếu không nể mặt bà ta là phụ nữ, thì có lẽ hắn đã ra tay đánh người.
Bốn người vệ sĩ bảo an vội vàng chạy tới.
“Ném bà ta ra ngoài.” Chỉ tay vào cái vật thể vẫn đang ngồi gào khóc giữa tiền sảnh, hắn tàn nhẫn ra lệnh: “Nếu ngày mai tôi vẫn còn thấy bà ta xuất hiện ở trong đây thì tất cả các người tự động xin nghỉ việc hết!” Hắn tuyệt đối sẽ không thuê những kẻ vô dụng vào làm việc.
Bốn người vệ sĩ bảo an không dám chậm chễ, vội bao vây lấy người phụ nữ trung niên vào giữa.
“Buông ra! Lũ khốn kiếp buông ra!” Người phụ nữ không ngừng cào cấu, giãy dụa, thế nhưng sức lực làm sao chống được với bốn người đàn ông trai tráng, khỏe mạnh, lại trang bị võ thuật đầy người, chẳng mấy chốc mà bị chế ngự, khiêng ném quăng ra ngoài.
Thế giới phút chốc yên tĩnh.
Đám nhân viên cũng vội vàng giải tán, ai làm việc nấy, không dám đứng tại một chỗ xem lâu, sợ chọc nhầm phải lửa giận của hắn.
Hoàng Chiến Phong sải bước chân ra cổng, tâm tìm tồi tệ đến cực điểm. Đột nhiên hắn cảm nhận được một ánh mắt vô cùng ác ý và hung tàn, đang nhìn chòng chọc vào người hắn. Tới lúc, hắn cau mày, thận trọng ngó nghiêng tìm kiếm thì ánh mắt hằn thù ấy lại vô hình biến mất như chưa hề tồn tại.
…
Hơn bảy giờ tối, căn biệt thự ba tầng sáng trắng ánh đèn điện.
Dì Đổng tất bật trong bếp, dọn bày các đĩa thức ăn lên chiếc bàn gỗ dài kê chính giữa căn phòng. Quản gia Trần cũng phụ giúp một tay, lấy bát đũa, và chuẩn bị đồ uống cho bữa tối.
Mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, Hoàng Chiến Phong gõ cánh cửa phòng ngủ của con trai. “Kỳ Thiên. Tới giờ ăn tối rồi.” Hai ngày hôm nay thằng bé luôn duy trì tình trạng chiến tranh lạnh với hắn.
Trong phòng không phát ra một chút động tĩnh, Hoàng Chiến Phong đau đầu, thở dài, đẩy cảnh cửa tiến vào bên trong.
Ánh sáng trong phòng mờ tối, hắn bắt gặp hình ảnh thằng bé lặng yên ngồi sau bàn học bên cạnh cánh cửa sổ mở rộng, đang chăm chú gập một thứ gì đấy.
Hắn bật công tác điện, không hài lòng nhìn bóng lưng của thằng bé. “Con không nên duy trì thói quen làm việc trong bóng tối, như vậy sẽ có hại cho mắt.”
Gập xong một con hạc giấy, thằng bé bỏ vào trong một chiếc lọ thủy tinh. Lúc này hắn mới biết con trai mình đang bận rộn làm gì.
“Kỳ Thiên. Xuống bếp ăn tối cùng bố.” Hắn hối thúc thằng bé.
Kỳ Thiên mím môi, không nhìn hắn, sải những bước chân nhỏ rời khỏi phòng trước.
Hoàng Chiến Phong nhìn bóng lưng nhỏ gầy đang bước xuống từng bậc cầu thang phía trước, trong lòng chợt cảm thấy có chút nhói đau. Con trai hắn đang ghét hắn.
Xuống tới nhà bếp, thằng bé cố ý chọn một chỗ ngồi cách xa hắn, hơi cúi đầu, trầm mặc ăn hết lượng phần cơm mà hắn đã ra quy định, bắt thằng bé phải ăn trong mỗi bữa.
Nhìn thằng bé nhăn mặt, khổ sở cố nuốt hết số thức ăn được gắp đầy trong bát, Hoàng Chiến Phong thở dài buông đũa. “Nếu con không muốn ăn thì không cần phải tiếp tục cố gắng ăn.” Ăn cơm là bản năng của mỗi con người để nuôi sống bản thân, vì sao đối với thằng bé lại chẳng khác gì đang tra tấn?
Nhận được mệnh lệnh của hắn, thằng bé cảm thấy chẳng khác gì đang nhận được lệnh ân xá, vội buông bát, cầm lấy cốc sữa đặt bên cạnh đưa lên môi uống hết non nửa.
Coi như đã hoàn thành xong bữa tối, thằng bé không hề liếc mắt nhìn hắn một lần nào, lại sải bước chân nhỏ quay về căn phòng trên lầu.
Nhìn theo bóng lưng bỏ đi của thằng bé, Hoàng Chiến Phong cũng đánh mất khẩu vị muốn ăn. “Cháu có phải là một người bố tốt không?” Vẻ mặt sầu khổ, hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu vang màu đỏ sậm.
Dì Đổng quẹt lau nước mắt, thương cảm không trả lời.
Quản gia Trần đồng tình, đáp: “Cậu chủ là một người bố tốt.” Tuy hắn không phải là một người giỏi toàn diện, thế nhưng ông biết hàng ngày hắn vẫn luôn cố gắng học hỏi để trở thành một người bố tốt và hoàn hảo trong mắt thằng bé. Tin rằng một ngày nào đó cậu chủ nhỏ sẽ hiểu cho tấm lòng làm cha của hắn.
Nghe được câu trả lởi của Quản gia Trần, Hoàng Chiến Phong nhếch môi cười tự giễu.
Buổi tối hôm nay, trong lòng chất chứa quá nhiều tâm sự, sau khi dặn dò Quản gia Trần và Dì Đổng chú ý cho thằng bé đi ngủ đúng giờ, Hoàng Chiến Phong một mình lái xe rời khỏi căn biệt thự.
Hắn phóng xe không mục đích, lang thang ngoài đường, để mặc cho dòng suy nghĩ miên man kiểm soát tay lái.
Tới lúc giật mình bừng tỉnh, hắn ngước mắt nhìn lên tấm bảng hiệu đang treo trên cao thì nhận ra mình đang đậu đỗ xe ngoài cổng bệnh viện Quốc tế Âu Việt.
Tắt máy xe, ngả dựa người ra sau ghế, hắn ngồi trong xe ô tô rất lâu, đôi mắt hắn hướng nhìn vào bên trong sân bệnh viện, nơi tầng lầu cao cao, nhẩm đoán căn phòng bệnh mà cô đang nằm. Trong lòng hắn đang phân vân, giằng xé giữa việc có nên vào bệnh viện thăm cô vào giờ tối muộn thế này hay là nên lái xe quay về nhà.
Cuối cùng cảm xúc chiến thắng lý trí khô khan, hắn lái xe vào trong sân bệnh viện, sải bước tiến vào trong tiền sảnh sáng ánh đèn điện.
Lờ đi những ánh mắt hiều kì quan sát của đám người đi lướt qua bên cạnh, hắn lục tìm trong đầu, bấm nút thang máy lên tầng năm. Tình hình bệnh tình của cô luôn được vị bác sĩ trung niên điều trị chính báo cáo lại thường xuyên, cho nên hắn cũng phần nào nắm được tình trạng hiện giờ của cô. Biết được rằng cô vẫn còn đang mê man bất tỉnh nằm trên giường, biết được vết dao đâm phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể phục hồi lại được sức khỏe như cũ. Biết được rằng cho dù có được điều trị tốt thì cô vẫn phải chịu một cú số khá lớn về mặt tinh thần.
Vị bác sĩ trung niên thấy hắn xuất hiện trước cửa phòng bệnh của cô, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại tới thăm bệnh vào giờ này?”
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh?” Hắn cau mày nhìn vào khe hở của cánh cửa phòng bệnh.
“Mặc dù kiểm tra thấy vết thương của cô ấy đang trong tình trạng hồi phục khá tốt. Thế nhưng thật kỳ lạ, cô ấy vẫn chưa thấy có dấu hiệu sẽ sớm tỉnh lại.” Vị bác sĩ trung niên trầm tư suy nghĩ, ông cùng nhóm bác sĩ ở bệnh viện vẫn đang cố tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao tới thởi điểm hiện giờ mà Thanh Thanh vẫn còn mê man chưa tỉnh.
Không cần nhận được sự cho phép vào thăm bệnh của người bác sĩ luống tuổi, Hoàng Chiến Phong đẩy nhẹ cánh cửa, sải bước tiến vào trong phòng.
Biết không thể ngăn cản được hắn, vị bác sĩ trung niên bất đắc dĩ lắc đầu, rời khỏi.
Đứng bên cạnh giường bệnh, hắn lặng lẽ quan sát khuôn mặt nhợt nhạt, bờ môi khô nức nẻ cùng mái tóc đen dài đang xõa tung trên gối của cô. Chỉ có hai ngày nằm mê man trên giường bệnh, cô dường như đã gầy hơn trước.
“Vì sao cô phải cứu tôi?” Hắn hạ thấp tông giọng hỏi, dáng vẻ bức thiết muốn nhận được một câu trả lời từ cô: “Vì sao cô bắt tôi phải cảm thấy ăn năn day dứt, trong đầu lúc nào cũng lơ đãng nghĩ đến cô?”
Chỉ có tiếng lá cây kêu xào xạc ngoài cánh cửa sổ khép kín trả lời hắn.
Nhìn chằm chằm vào bờ môi khô nứt nẻ của cô, không hiểu vì sao hắn cảm thấy thật khổ sở, ngón tay trỏ vươn ra, từ từ hạ thấp.
Tới khi chạm nhẹ vào làn môi cô, cảm nhận được độ ấm, và hơi thở phả ra từ cánh mũi của cô, hắn vội co rụt tay lại như phải bỏng.
Chăm chú nhìn cô thêm lần cuối, hắn bối rối sải bước rời khỏi phòng, bước chân thật dài giống như đang trốn chạy.
Không hay, khi bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa kính, rèm mi cô run nhẹ, ngón tay trỏ khẽ cử động.
…
Mồ hôi mỏng rịn ra trán, Hoàng Chiến Phong giật mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thống khổ cuộn người nằm ôm lấy đầu. Đã lâu lắm rồi, hắn mới mơ về cái chết của vợ mình, hình ảnh cô ấy mặc chiếc váy cưới màu trắng cả người thấm ướt máu tươi nằm chết trên giường bệnh, đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, mặc hắn đau khổ gào thét, thế nhưng cũng không kịp trăng trối, nói với hắn một lời nào. Cô ấy là vì gia đình hắn mà chết, là vì muốn cố để lại cho hắn một đứa con trai nối dõi tông đường mà chết.
AAAAAAA… Hai tay vòng tay ôm chặt lấy đầu, Hoàng Chiến Phong không tiếng động, gào thét.
Binh! Binh! Những nắm tay không ngừng nện mạnh xuống thành giường, cho tới khi rách da chảy máu, đau nhức không chịu nổi hắn mới ngừng lại.
Sắc mặt nhợt nhạt, hắn lảo đảo sải bước vào trong nhà vệ sinh.
Lúc hắn xuất hiện dưới phòng khách, Quản gia Trần kinh sợ nhìn hắn. “Cậu chủ. Cậu bị làm sao vậy?”
Hoàng Chiến Phong hờ hững nhìn mu bàn tay được băng bó sơ sài, đang rịn máu tươi. “Không sao cả. Lúc vào nhà sệ sinh sơ ý quẹt tay vào bờ tường.”
Đôi mắt dần đỏ ửng, Quản gia Trần mím chặt môi. Ông làm sao có thể tin cái lý do mà hắn vừa hắn vừa đưa ra. Năm nào gần tới ngày giỗ của Tường Vy, hắn cũng rơi vào trạng thái tinh thần hoảng hốt không ổn định, luôn dằn vặt, tự làm tổn thương chính cơ thể của bản thân mình.
Trong bữa ăn sáng, hai bố con Hoàng Chiến Phong không ai lên tiêng nói với nhau câu nào, thằng bé cũng trở nên ngoan ngoãn một cách khác thường, không cần hắn phải đích thân sang phòng gọi, cũng tự chủ động xuống ăn cơm.
Không dám để cho hắn tự lái xe tới công ty, Quản gia Trần tự chủ trương gọi Tuấn Hùng tới lái xe đưa hắn đi làm.
Là người bạn chơi khá thân thời đại học, cũng phần nào hiểu được nỗi đau mất mát trong lòng hắn hiện giờ, nên Tuấn Hùng hiểu ý, không lên tiếng trêu chọc, chỉ trầm mặc làm tốt công việc tài xế của mình.
Chiếc xe chạy bon nhanh trên đường, Hoàng Chiến Phong nhắm mắt, dựa người ra sau ghế xe. Sắc mặt thâm trầm đáng sợ.
Thế nhưng, khi chiếc xe sắp chạy ngang qua công viên thành phố, trong vô thức, hắn mở mắt hướng nhìn sang phía bên con đường giống như đang cố tìm một bóng hình quen.
Cùng thời điểm đó, một chiếc xe mô tô rú ga, phóng vọt qua phía trước. Rồi đột nhiên, rẽ ngang, đứng chắn trước đầu xe ô tô đang chạy.
Tuấn Hùng thay đổi nét mặt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, xử lý nhanh đạp vội chân phanh.
Chiếc xe bị ngừng đột ngột, bốn bánh xe mài sát vào lòng đường tạo ra âm thanh nghe ghê tai, dọa sợ đám đông đang di chuyển trên đường, giật mình ngơ ngác, ngoái đầu nhìn ra nơi phát ra âm thanh.
Bất chấp đang cản trở giao thông, chủ nhân chiếc xe mô tô đạp mạnh chân trống xe, sải bước lại gần chiếc xe ô tô.
Tuấn Hùng cũng tức giận, hạ thấp cánh cửa kính xe ô tô, quát: “Cậu là ai, muốn gì?” Cậu ta là bọn xã hội đen được người thuê để trả thù Hoàng Chiến Phong sao? Nhưng mà nhìn có chút không giống.
Lý Gia Vinh lại không để ý gì đến Tuấn Hùng, đôi mắt bừng bừng lửa giận nhìn về chỗ ngồi phía sau đuôi xe. “Hoàng Chiến Phong ra đây! Tôi có chuyện muốn nói với anh!”
“Vì sao chúng tôi phải làm theo lời cậu. Trước tiên cậu cũng nên giới thiệu mình là ai, đó là phép lịch sự tối thiểu.” Tuấn Hùng bị thái độ hung hăng càn quấy của cậu ta chọc giận, dùng lời lẽ chua ngoa đối đáp lại.
Hoàng Chiến Phong vẫn ngồi im bất động trên ghế, ánh mắt lạnh lùng sắc bén quan sát người thanh niên trẻ trông có chút quen mặt đang chắn đường, tìm cớ phá rối gây sự.
“Hoàng Chiến Phong! Mau lăn ra đây! Đừng để tôi phải nói nhiều dùng tới vũ lực!” Hai nắm tay xiết chặt kêu răng rắc, Lý Gia Vinh chuẩn bị tư thế sẵn sàng để đập phá xe ô tô.
Tuấn Hùng bị chọc giận điên người. “Đúng là kẻ không biết nói lý lẽ. Cậu muốn nhanh chóng bị tống vào tù chứ gì. Được. Tôi chiều theo ý cậu.”
Hành động nhanh hơn Tuấn Hùng, Hoàng Chiến Phong mở cánh cửa xe bước xuống. Lập tức, Lý Gia Vinh lao đến túm chặt lấy cổ áo hắn, tay còn lại giơ cao nắm đấm. “Nói. Anh đã làm gì Thanh Thanh và giấu cô ấy đi đâu rồi?” Chỉ vì gã đàn ông này mà mấy ngày vừa qua hắn đã phải mất ăn mất ngủ, cố gắng tìm kiếm Thanh Thanh khắp nơi nhưng mà chỉ hoài công vô ích. Bí quá hóa liều, nên hắn đành chọn cách chắn đầu xe để ép hỏi này.
Dùng bàn tay phải quấn băng gỡ từng ngón tay của cậu ta ra khỏi cổ áo, Hoàng Chiến Phong ngữ khí đông lạnh, đáp: “Nếu cậu quan tâm tới cô gái tên Thanh Thanh nhiều như vậy thì cậu nên đích thân đi tìm. Vì sao lại hỏi tôi?” Cậu ta càng muốn biết, hắn lại càng không muốn nói cho cậu ta biết. Chỉ cần nghĩ tới mối quan hệ mờ ám trong quá khứ thời học sinh cấp ba của hai người, hắn lại cảm thấy khó chịu, muốn đánh người. Nếu không xem được bản báo cáo điều tra kia, thì có lẽ hắn sẽ không có những cảm xúc không nên có như hiện giờ khi phải đối mặt với cậu ta.
“Anh đừng thách thức tôi.” Không nhận được câu trả lời như mình mong muốn, lai còn bị Hoàng Chiến Phong dùng ngữ khí khinh thường khích tướng, Lý Gia Vinh triệt để nổi giận, tung thẳng nắm đấm vào mặt hắn.
Đứng bên cạnh Tuấn Hùng hoảng sợ, vô thức hét lên: “Cẩn thận!”
Hoàng Chiến Phong đỡ được nắm đấm có sức mạnh ngàn cân của Lý Gia Vinh, lớp băng vải màu trắng dần bị máu tươi nhiễm đỏ. Hắn dùng hết sức, bóp chặt lấy nắm đấm của cậu ta.
Hai người đàn ông không ai chịu nhường ai, hầm hè nhìn vào mắt nhau, mùi thuốc súng nồng đậm, bắn ra từ phía.
Nhận ra duy trì tình trạng như hiện giờ không phải là cách hay, chưa nói tới con đường đang bị tắc nghẽn, đám đông đang đứng vây xem xung quanh. Tuấn Hùng quyết đoán gọi điện thoại báo cho cảnh sát.
Cho dù là kẻ không sợ trời không sợ đất, Lý Gia Vinh cũng biết tới thời điểm nào nên dừng lại.
“Chờ đấy. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Trước khi rú ga phóng xe bỏ đi, Lý Gia Vinh không quên để lại một câu cảnh cáo. Đôi mắt cậu ta hung ác nhìn Hoàng Chiến Phong như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhìn bàn tay nhiễm đỏ máu tươi của Hoàng Chiến Phong, Tuấn Hùng lo lắng, sốt sắng hỏi: “Tay phải của cậu bị chảy máu nhiều quá. Có cần tôi lập tức lái xe đưa cậu tới bệnh viện không?”
“Không cần. Tiếp tục lái xe tới công ty.” Hoàng Chiến Phong mở cửa, ngồi vào trong xe ô tô.
Tuấn Hùng không đồng ý, thuận theo. “Thế nhưng còn bàn tay phải đang bị thương chảy máu của cậu thì phải làm sao?” Sao lúc nào cậu ta cũng làm việc một cách liều mạng như thế, ngay cả sức khỏe của bản thân cũng không biết quý trọng.
“Cậu muốn tiếp tục lái xe cho tôi hay là để tôi tự lái?” Hoàng Chiến Phong xa xầm mặt, quát hỏi, ngữ khí đã mất kiên nhẫn tới cực điểm.
Thở ra một hơi thật dài, không còn cách nào khác, Tuấn Hùng đành phải nhận lệnh, tiếp tục làm tài xế cho hắn.
Khi chiếc xe chạy ngang qua một tiệm thuốc tây, Tuấn Hùng tự ý mở cửa xe bước xuống, tiến vào bên trong mua thuốc trị thương cho hắn.
Hoàng Chiến Phong trầm mặc đón nhận lấy, thuần thục tự bôi thuốc và băng bó cho bản thân.
Quan sát hình ảnh của hắn phản chiếu trong gương xe, Tuấn Hùng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và đau lòng. Không biết tới khi nào hắn mới có thể tự mình thoát ra khỏi bóng ma trong quá khứ?
Trước cổng công ty hôm nay tập trung đông đúc hơn thường ngày. Ngoài nhân viên trong công ty đứng tụm năm tụm bảy, xì xầm bàn tán. Người dân đi đường ngang qua cũng góp vui, dừng đỗ xe bên lề đường hiếu kì quan sát.
Một nhóm vệ sĩ đứng dàn hàng ngang, đang cố duy trì trật tự bảo an cho công ty.
Hoàng Chiến Phong lạnh mặt xuống xe, sải bước về phía đám đông. Hắn muốn xem kẻ nào mà to gan dám tới đây làm loạn.
Tuấn Hùng cũng vội vã mở cửa xe bước xuống theo, đang cáu giận làu bàu chửi thầm trong miệng: “Shit! Hôm nay là ngày gì thế?”
Bóng dáng hắn vừa xuất hiện, đám nhân viên trong công ty tự động nhường một lối đi chính giữa cho hắn bước vào, tiếng xì xầm bàn tán lập tức im bặt.
Tiếng loa phóng thanh ồn ào dội thẳng vào tai hắn.
”Đả đảo! Đảo đảo! Hoàng Chiến Phong là một kẻ bất nhân bất nghĩa! Ăn cháo đá bát!”
“Xin mọi người hãy lấy lại công bằng cho chồng tôi! Chồng tôi bị oan!”
Một tay cầm tấm răng rôn ghi lời lẽ tương tự, một tay cầm loa phóng thanh, người phụ nữ có thân hình béo tròn hôm qua tiếp tục cả gan tới đây làm loạn, bất chấp lời đe dọa, cảnh cáo của hắn hôm qua.
Hoàng Chiến Phong chẳng một chút bị lời lẽ mạt sát, vu khống của bà ta làm ảnh hưởng, ngược lại ánh mắt hắn nhìn bà ta giống như đang xem một con khỉ độc thoại, diễn xiếc chẳng tạo nên một gợn sóng trên mặt biển rộng. Nếu hôm qua hắn còn nể tình bà ta là phụ nữ, chồng bà ta cũng từng có chút đóng góp công sức cho công ty mà nương tay, thì hôm nay ngay cả một đường sống nhỏ nhoi hắn cũng muốn bóp chết.
“Đã ghi âm và quay phim đầy đủ rồi chứ?”
Từng phối hợp và làm việc với nhau lâu năm, chẳng cần hắn ra lệnh, Tuấn Hùng cũng biết trong những trường hợp như thế này nên làm gì. “Đã quay phim và ghi âm đầy đủ.” Anh nhếch môi cười.
“Báo cảnh sát chưa?” Hắn hỏi nhóm vệ sĩ.
Tổ trưởng của nhóm vệ sĩ vội vàng báo cáo: “Thưa Tổng giám đốc, cảnh sát đang trên đường tới đây.”
“Trói bà ta lại rồi giao cho cảnh sát.”
Không muốn phí thời gian với những kẻ không biết điều, Hoàng Chiến Phong sải bước rời đi.
Nhận được mệnh lệnh, nhóm vệ sĩ bắt đầu hành động, vây túm lấy người phụ nữ vào giữa.
Người phụ nữ giãy dụa kịch liệt, dùng lời lẽ cay nghiệt chửi rủa: “Hoàng Chiến Phong đứng lại! Đồ bạc tình vô nhân tính! Sẽ co ngày mày phải trả giá, chết không có chỗ trôn!”
Hoàng Chiến Phong dừng bước chân, đôi mắt hung ác rét lạnh nhìn bà ta. “Với những lời lẽ như vừa rồi, cũng đủ để kết tội bà dùng lời lẽ uy hiếp tới tính mạng của tôi. Nên cẩn thận lựa chọn ngôn ngữ thì hơn.”
Một cái bóng chạy vượt qua ngang người Hoàng Chiến Phong, lao về phía nhóm vệ sĩ đang vây giữ lấy người phụ nữ vào giữa. Đẩy ngã một người vệ sĩ đứng chắn đường phía trước, kẻ lạ mặt cố dùng sức của mình để bảo vệ người phụ nữ.
Như người chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh, người phụ nữ khóc lóc, túm lấy cánh tay của người thanh niên toàn thân diện đồ đen, thậm chí trên đầu cũng đang đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen kéo thấp che khuất gần nửa khuôn mặt. “Bảo Cường, cuối cùng thì con cũng chịu tới rồi. Mau cứu lấy mẹ, mẹ không muốn bị bắt vào tù giống như bố con!”
Người thanh niên tên Bảo Cường liếc mắt nhìn về phía Hoàng Chiến Phong.
Tuy chỉ là một ánh mắt nhìn liếc thoáng qua, thế nhưng Hoàng Chiến Phong cảm thấy trấn động, nổi gai ốc, rét lạnh cả người. Ánh mắt hận thù hung ác ấy không nên xuất hiện ở một người thanh niên trai trẻ trông chỉ mới 18 tuổi đầu, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ thù giết cha của cậu ta.
Hoàng Chiến Phong sải bước rời đi, Tuấn Hùng vội bám sát đuổi theo.
“Cho người chú ý theo dõi điều tra tất cả các thành viên trong gia đình của Phó giám đốc Trung, đặc biệt là đứa con trai duy nhất của ông ta – Nguyễn Bảo Cường.” Hắn nghĩ cũng sắp tới lúc tìm ra chân tướng của sự việc, bắt được kẻ thủ ác dám tàn nhẫn ra tay giết hắn tại buổi triển lãm tranh.
“Được. Tôi sẽ cho người nhanh chóng điều ra.” Không chần chừ, Tuấn Hùng vội mở điện thoại, bắt đầu công việc điều tra, giám sát quen thuộc của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!