Chầm chậm yêu em. - Chương 4: Buổi dạy đầu tiên.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Chầm chậm yêu em.


Chương 4: Buổi dạy đầu tiên.


Vươn vai ngồi dậy, Thanh Thanh vén tấm rèm cửa màu trắng, những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu xuyên vào phòng. Bên cạnh, con mèo Họa phe phẩy đuôi, đùa nghịch lớp chăn nệm, kêu meo meo như chào hỏi cô. Thanh Thanh đùa nghịch lớp lông mềm mượt trên đầu nó, rảo bước vào phòng tắm.

Cô làm bữa sáng đơn giản, cho mình một phần và con mèo Họa một phần. Hôm nay cô có công việc phải làm cả ngày, sợ buổi trưa con mèo bị đói, cẩn thận đổ thêm một phần thức ăn kha khá dành riêng cho mèo ra bát và thay nước cho nó uống.

Mở tủ quần áo, đứng trước gương, cô ướm thử một vài cái váy ưng ý. Cuối cùng cô chọn một chiếc váy đầm liền màu hồng phấn dài tới ngang gối. Vừa kín đáo vừa lịch sự trang trọng. Nước da của cô vốn đã trắng hồng mịn màng, cho nên không cần phải trang điểm cầu kì, chỉ cần thoa một lớp kem dưỡng da và tô son môi màu hồng đồng màu với cái váy, mái tóc đen dày thì tết thành hai bím buông xõa xuông bờ vai. Trông cô hiện giờ bổng trở nên xinh đẹp và nữ tính hơn hẳn.

Hài lòng nhìn mình trước gương, Thanh Thanh đội mũ bảo hiểm, cầm theo túi xách rời khỏi nhà. Con mèo Họa quyến luyến đuổi theo gót chân cô, dường như cũng muốn được theo cô đi ra ngoài. Thanh Thanh mỉm cười, xoa đầu trấn an con vật:

– Họa ngoan nhé! Lúc về chị sẽ mua thức ăn vị cá cho em.

Khóa nhốt cục bông màu trắng tròn vo sau cánh cửa gỗ, Thanh Thanh nổ máy, chầm chậm lái xe tới ngôi trường tiểu học Thiên Thần. Cô xuất phát đi làm có chút sớm, người đi đường thưa thớt, hàng quán hai bên đường đã bận rộn mở cửa để đón những vị khách đầu tiên. Vượt qua vài trụ đèn giao thông và hai cái ngã tư, bóng dáng ngôi trường Thiên Thần hiện dần lên trong tầm mắt cô.

Hôm nay là buổi khai giảng năm học mới đầu tiên, các thầy cô giáo cũng tranh thủ đến sớm để chuẩn bị chào đón các em học sinh. Cổng trường được trang trí khá bắt mắt với cờ và băng rôn.

Thanh Thanh mỉm cười chào hỏi bác bảo vệ, dắt bộ xe vào trong sân trường. Lán để xe dành cho giáo viên nằm phía sau hông nhà giáo viên, nằm chính giữa hai khu nhà dài dành cho học sinh. Cô dắt bộ xe xuyên qua lối đi trồng cau cảnh, dưới gốc cây là thảm cỏ xanh mượt được cắt tỉa hàng ngày.

Sân trường khá rộng, trồng nhiều gốc cây phượng to và bồn hoa, đủ chỗ rộng để tập trung học sinh cả trường làm lễ chào cờ vào mỗi thứ hai đầu tuần, hay là tổ chức lễ hội. Sân trường cũng có nhiều ghế đá được đặt cạnh dưới các gốc cây to. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh lũ trẻ ngồi nghỉ ngơi hóng mát vào các buổi trưa hè nóng bức, hay tụm lại cùng nhau ngồi ôn bài.

Thanh Thanh tới phòng giáo viên trình diện, cùng các thầy cô giáo trong trường tiến hành buổi họp đầu giờ vào mỗi buổi sáng trực ban.

Cô hiệu trưởng Lý đại diện, chính thức giới thiệu Thanh Thanh với cả phòng:

– Đây là cô giáo Thanh Thanh. Cô bé sẽ đảm nhận vai trò là giáo viên dạy Mỹ thuật của trường ta.

Thanh Thanh mỉm cười, lễ phép chào hỏi mọi người:

– Chào các anh chị. Em là Thanh Thanh. Trong thời gian tới dạy học ở đây, em rất mong nhận được sự giúp đỡ từ phía các anh chị. Nếu có gì không hiểu, mong các anh chị chỉ bảo cho em.

Giáo viên trong trường tiểu học Thiên Thần tập trung chủ yếu là các giao viên trẻ có nhiều tài năng, được cô hiệu trưởng Lý cẩn thận tuyển chọn từ khắp các nơi trong cả nước. Cùng là người trẻ tuổi nên rất nhanh dễ hòa đồng và làm thân với nhau. Thấy Thanh Thanh diện mạo xinh đẹp nữ tính, vài giáo viên nam trẻ tuổi bắt đầu có ý trêu đùa, hỏi thăm dò:

– Thanh Thanh đã có người yêu chưa? Trong nhà có anh chị em gì không? Em thấy anh được không?

Trước khi tấn công dồn dâp của các đồng nghiệp nam, Thanh Thanh chỉ mỉm cười, không đáp. Cuộc sống cá nhân của cô vốn riêng tư, cô không thích chia sẻ ra bên ngoài, nhất là với những người bạn đồng nghiệp chỉ vừa mới quen biết.

Cô hiệu trưởng Lý lên tiếng, giải cứu kịp thời cho cô:

– Mọi người tập trung làm việc nào. Giờ nhiệm vụ chính của các thầy cô là đón tiếp các bậc phụ huynh đưa con em mình tới nhập học. Ai đảm nhận là giáo viên chủ nhiệm thì đứng trước cửa lớp đón học sinh mới của mình.

Cô hiệu trưởng đã giao nhiệm vụ, các giáo viên không dám chần chừ, ai đi làm việc nấy.

Đến giờ tựu trường, tiếng trống trường nổi lên, ba âm thanh nhịp nhàng, âm vang. Tiếng loa phát thanh hòa lẫn với âm nhạc.

Thanh Thanh đi giữa sân trường rợp nắng vàng, xuyên qua dòng người tấp nập đông đúc, mỉm cười lắng nghe tiếng nói cười đùa vui vẻ của các em học sinh, trong lòng cô cũng chợt cảm thấy bồi hồi, nhớ lại thuở mình vẫn còn là học sinh ngày xa xưa cũ.

Lớp học của cô nằm dưới tầng trệt của khu nhà A. Cô cùng với một cô gái trẻ dạy văn tên là Ánh Ngân đứng hai bên trước cửa lớp, chờ đón các bậc phụ huynh dẫn con em mình tới lớp. Ánh Ngân dạy văn khá nhiều lời, lời nói của cô ấy tuôn ra giông như đang đứng trước lớp bình phẩm một bài văn, sôi nổi, không cạn ý.

Thanh Thanh hơi lắc đầu, khẽ mỉm cười.

Dưới nắng vàng, Thanh Thanh nheo mắt mỉm cười nhìn các em học sinh của mình đang được người nhà nắm tay dẫn dắt từng bước từng bước tiến đến trước cửa phòng học.

Vị khách đầu tiên vừa đến, Ánh Ngân đã nhanh nhẹn thay cô chào hỏi và hướng dẫn dắt vào bên trong lớp học. Dường như cô bé có hai bím tóc xoăn rất thích cách trang trí trong phòng học, Thanh Thanh nghe thấy tiếng cô bé reo lên vui vẻ và tíu tít đặt rất nhiều câu hỏi về các bức tranh. Khóe môi cô lại rộng mở thêm, đôi mắt cong cong.

Lần lượt đã có mười bảy em học sinh được dẫn dắt vào trong lớp học và sắp xếp chỗ ngồi. Theo danh sách được giao, cô thấy còn thiếu một em học sinh nữa.

Thanh Thanh ngẩng đầu lên từ cuốn sổ cầm trên tay, hướng mắt nhìn xuống sân trường. Cô đã thấy vị khách cuối cùng trong lớp học của mình. Trong ánh nắng nhuộm vàng, người đàn ông trẻ tuổi thân hình thon dài, mặc âu phục đi giày da nằm lấy bàn tay nhỏ bé đi bên cạnh, tách biệt hắn với đám đông náo nhiệt, hai cha con chậm rãi sải từng bước về phía cô.

Thanh Thanh chăm chú nhìn, trong đầu lẩm nhẩm đếm theo từng nhịp bước chân. Cô muốn khắc sâu hình ảnh này vào trong đầu để khi buổi tối về nhà sẽ vẽ ghi lại.

Hình ảnh hai người một lớn một nhỏ giống như từ một khuôn mẫu được khắc ra. Người lớn thì lạnh lùng anh tuấn, bé thì non nớt đáng yêu.

Bước chân ngừng, người đàn ông trẻ tuổi hướng tầm mắt nhìn thẳng vào cô. Có một thoáng kinh ngạc trong đáy mắt, có lẽ cũng không thể ngờ lại gặp cô ở đây.

Thanh Thanh cũng cảm thấy có chút bất ngờ không kém. Trái đất quả thật rất tròn, đi một vọng lại đụng mặt nhau. Nhanh chóng thu lại những cảm xúc dư thừa, cô lễ phép mỉm cười chào hỏi người đàn ông. Rồi ngay lập tức ngồi xổm xuống đối diện với đôi mắt ngơ ngác của thằng bé.

Thằng bé ngây ngốc nhìn cô, nhận ra người quen, đôi mắt đen tĩnh lặng dần dần sáng lên. Thanh Thanh mỉm cười, nụ cười dịu ngọt phát ra từ tận đáy lòng.

– Chào em. Em là Kỳ Thiên phải không? Cô là Thanh Thanh, là giáo viên chủ nhiệm dạy mỹ thuật của em.

Thanh Thanh tươi cười giới thiệu. Nắm lấy bàn tay thằng bé, dẫn vào trong lớp.

Được gặp thằng bé ở đây coi như là duyên phận. Mấy ngày vừa qua, thỉnh thoảng cô cũng có chút nhớ tới thằng bé, sợ rằng rất khó có cơ hội gặp lại. Cũng may, ông trời đã hiểu được tiếng lòng của cô, cho cô cơ hội được trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp học của thẳng bé. Như vậy trong thời gian một năm sắp tới, hàng ngày cô sẽ được gặp thằng bé, được phép quan tâm và chăm sóc tới thằng bé với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm, mà không phải lo tới sắc mặc và sự đề phòng của người nào đó.

Thanh Thanh dẫn thằng bé tới vị trí bàn học số bốn nằm phía bên tay phải. Cô nhẹ giọng nói:

– Em ngồi ở đây nhé. Có gì không hiểu có thể hỏi cô.

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô. Thanh Thanh cười, chạm nhẹ tay lên mái tóc đen mượt.

Chiến Phong đứng bên ngoài cửa lớp, một tay đút trong túi quần, một tay buông thõng dọc theo thân thể. Ánh mắt thâm thúy nhìn sự hỗ động qua lại giữa Thanh Thanh và thằng bé. Hình ảnh của hai người vô cùng hòa hợp và ấm áp. Ánh mắt cô nhìn thằng bé vô cùng thân thiết và dịu dàng, tựa như… người mẹ dành cho con. Hắn nghĩ có lẽ mình đã nhìn nhầm rồi, con người đâu dễ dàng đối xử tốt với người khác mà không có một chút toan tính, vụ lợi.

Sự xuất hiện của hai cha con Chiến Phong gây nên sự náo động không hề nhỏ. Các bé gái thì thích một cậu bé trai Kỳ Thiên đẹp trai nghiêm túc, dáng ngồi thẳng tắp nghiêm chỉnh. Nhóm phụ nữ thì dễ xiêu lòng, dễ bị cuốn hút bởi gia thế giàu có, dáng vẻ nam tính lạnh lùng, cùng thân hình cao chuẩn như siêu mẫu của Hoàng Chiến Phong.

Cô giáo trẻ Ánh Ngân mải len lén ngắm nhìn người nào đó, tay cầm phấn quên cả viết.

Chứng kiến trình độ mê trai của cô bạn đồng nghiệp, Thanh Thanh cong khóe môi cười, hướng ánh mắt nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ rợp nắng vàng.

Chiến Phong vẫn lặng lẽ đứng quan sát cô, bắt gặp nụ cười khẽ của cô, khóe môi cũng khẽ nâng lên. Có vẻ như cô rất thích cười. Nhớ đến tấm chi phiếu 100 triệu cùng lời nhắn của cô được ngân hàng chuyển lại, đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy thú vị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN