Nữ y và dị nhân thời Edo
Chương 2:Dị nhân giải cứu nữ y
– Nhìn tên đó kìa
– Là bẩm sinh à?
– Tôi mong hắn đi ra chỗ khác ăn
– Đừng lại gần , cẩn thận bị nguyền rủa đó!
Tất nhiên , nguyên nhân và là tâm điểm của sự bàn tán đó không ai khác ngoài cậu thanh niên bị dị dạng tay đang ngồi thui thủi ăn một mình ở góc tường đằng kia. Mặc dù cơ thể đã dị thì đành , nhưng cậu ta lại còn dị trong cả cách ăn và cách nói nữa. Cậu không bao giờ dùng đũa như mọi người mà toàn dùng con Tantou(短刀 tức kiếm ngắn dài khoảng 10-30cm) nhỏ của mình để ăn. Hơn thế , vừa ăn cậu ta vừa nói chuyện với tượng Phật cậu tự tay mình nạo ở đằng kia. Mọi người nhìn vào cảnh đó đều tránh xa cậu hết mức , vì họ không muốn cậu ta nguyền rủa. Lí do duy nhất mà ông chủ quán không đuổi cậu ra ngoài là do bức tượng Phật đang ngồi đối diện với cậu ta , nếu không thì cậu ấy đã phải xách mông ra ngoài trời mưa kia ăn soba rồi. Cậu đang tự đối thoại với bức tượng Phật gỗ:
– Cô ta không thoát được đâu Tatsuo(Phật gỗ)
– Làm sao cô ta có thể chạy thoát khỏi bọn lợn kia chứ?
– Nhưng Tatsuo thật sự lo lắng cho cô ta đúng không?(Phật gỗ)
– Không phải lo lắng gì đâu mà là…
– Kể từ khi cô bé nói ra những lời đó , Tatsuo có vẻ như đã mềm yếu đi rồi đó(Phật gỗ)
– Tôi không mềm yếu vì thứ đàn bà đó đâu.
Cậu Tatsuo này đang tự tâm sự một mình để rồi tự phủ nhận bản thân mình. Phương pháp tự tâm sự một mình có lẽ là cách làm cậu vơi bớt cảm giác cô đơn của bản thân. Lẽ dĩ nhiên khi một dị nhân , tính khí và hành xử khác người như cậu sẽ không ai đến gần chứ đừng nói là nói chuyện. Tatsuo luôn muốn có người nào đó hiểu được và thông cảm cho mình , một người nào đó quan tâm và không phân biệt đối xử anh như cô gái đó. Từ cái lúc Kana bị đưa khuất mắt anh vào lầu của bọn lưu manh kia để thác loạn thì Tatsuo thật sự căm giận bản thân. Cậu bồi hồi nhớ lại những gì cô đã nói: ‘Là Sakura đó , chả phải rất dễ thương sao?’ ; ‘Tôi thật sự thích đôi tay của anh’, ‘tay của anh , như tôi nói: nó rất bất ngờ đó , nó không đáng sợ tí nào cả’ Tatsuo cảm thấy vui hơn khi nghĩ về sự hăng hái và năng động trong cái cách cô giúp cậu đồng thời càng cảm thấy hối hận , tự trách mình hơn khi nhìn lại cô gái đó lần cuối. Cô gái đó đã khóc , hai mắt đã tưng rưng nước mắt nhìn cậu với vẻ tuyệt vọng khi bị lũ lợn kia dẫn đi. “Cậu là hi vọng , là ánh sáng của giấc mơ của tôi” – cô ta đã nói thế.
– Vậy ngươi sẽ giúp cô gái đó chứ (Phật gỗ)
– Ý Ngài là sao?
– Ta biết Tatsuo bản tính là người tốt bụng(Phật gỗ)
– Im đi tôi chả tốt bụng tí nào cả , thời đại này thì đồng tiền là cần thiết.
– Nhưng Tatsuo vẫn chưa tìm thấy được “hạnh phúc” của mình chứ?
Một cảm xúc lâng lâng trong lòng cậu. Nó khiến cho cậu muốn khóc mỗi khi nghĩ tới một người. Người đó từng bảo rằng:
– Em nghe nè , hạnh phúc là thứ cảm nhận được qua hơi ấm bàn tay. Chị chắc chắn là như thế
Tatsuo từ trước đến giờ vẫn chưa từng cảm nhận hơi ấm đó cho đến khi gặp Kana. Tatsuo miệng ngậm con Tantou vừa nghĩ lại tới khoảnh khắc ấy , những khi mà cô đòi săm soi cái tay của cậu. Cô không chỉ truyền hơi ấm vào bàn tay của Tatsuo mà có lẽ đã truyền cả hơi ấm của cô vào trái tim của cậu nữa. Tatsuo tự hỏi: “Không biết cô gái ấy ra sao rồi?”
Trong khi đó , tại khu ổ chuột nơi Kana bị bắt giữ.
– Haha quá hời! Chỉ cần mặc bộ đồ gấu rẻ rách này mà có thể dọa cho bọn chúng chạy hết , bỏ cả tài sản ở lại nữa. Quá thơm! – một tên lưu manh chột mắt đang say mèm nói nhảm
– Không phải , nhờ câu chuyện về Temono hết đó. Nhờ câu chuyện truyền miệng của thị trấn này gần đây mới có thể dọa bọn chúng dọa hết đi. – người đàn ông đang mài kiếm kia tiếp chuyện
– Con quái vật tay ư? Nhảm nhí!(手物 tức tay-con vật) dù có gặp bất kì con vật nào , Kanemitsu tao chỉ cần một phát chém là có xác để bán đi rồi
– Cơ mà lại có chiến lợi phẩm đáng yêu thế này có thêm rượu thì còn gì tuyệt vời hơn nhỉ
Tên sặc mùi rượu đang định ra tay dở trò với Kana. Cô cô gắng chịu nhục , để cho bàn tay dơ bẩn của tên cặn bã đó sờ mó mình. Thật ra Kana đang bị trói hai tay hai chân lại , cô gần như không làm được gì để chạy thoát cả. Sau khi mơ trớn , hít hà bộ tóc của cô bé , hắn luôn vào lớp Kimono của cô. Tưởng những bàn tay của hắn sec được sờ mó , nhặn nào chỗ “đồi” nhỏ nhắn đó thì một điều không tưởng đã xảy ra.
– Hử ? Cái gì đây , sao cứng cứng thế này?
– Dừng lại đi!
– Tao biết mày lép rồi nhưng để đến nỗi thành bức tường như thế này thì hơi quá đó
– Đó không phải ngực của tao tên khốn! Đừng động vào sách của tao nữa!
– Hả? Sách?
Hắn ta giật mạnh quyển sách qua lớp Kimono kia , vẻ mặt bất ngờ trông thấy.
– Hở? Sách y học à?
– Trả đây! Ước mơ của tôi đó!
– Này này đừng bạo lực với chiến lợi phẩm chứ – một tên đô con với hai thanh kiếm dắt bên hông đến gần Kana
– Ước mơ à? Ta hiểu mà , ta từng có mơ ước trở thành một thương nhân. Nhưng đời không như mơ , chúng ta không thể thực hiện ước mơ của mình được. Ngươi giờ chỉ là một món hàng thôi cô bé à. Liệu món hàng có thể mơ ước được không? Bây giờ mày chỉ là đồ chơi làm hài lòng bọn ta thôi!
Hắn ta mặt đối mặt , tay nâng cái cằm nhỏ của Kana lên , mặt nhếch mép và nhìn cô với một ánh mắt dâm dục.
– Mày hiểu chưa? Có kinh nghiệm tình trường chưa? Phục vụ bọn ta là có diễm phúc đó! Vì chỗ của bọn ta toàn người có kinh nghiệm không thôi nên mày sẽ nhanh chóng trở thành một con đàn bà không thể sống thiếu con c*c của bọn ta cả.
Hắn ta nhảy xổ vào Kana , đè cô xuống. Tranh thủ hít hà bộ tóc của cô trong khi tay xoa nắn , sờ mó cô. Hai tay cô cố gắng hết sức có thể , tự cởi trói cho mình nhưng mọi việc cô làm đều là vô ích. Hắn ta đã cởi lớp Kimono đầu tiên của cô , trong khi mình hắn chỉ còn cái khố mặc trên người. Cô gào thét người cứu giúp nhưng không tác dụng , nơi đây là khu ổ chuột nên sẽ chả ai quan tâm cô cả. Những tên khác cũng bắt đầu tham gia vào cuộc chơi , quần áo của bọn chúng lần lượt lột ra. Ngay trước khi tên thủ lĩnh lột sạch bộ ngực trần của Kana ra:
– Thủ lĩnh. Nhìn này?
– Mày phá đám cuộc chơi vừa thôi Matsutane…!
Một khuôn mặt khiếp đảm hiện lên mặt của tên thủ lĩnh khi hắn nhìn vào cuốn sổ y của Kana. Hắn ta lườm cô rồi phi đến. Ngay lập tức , Kana bị hắn bóp cổ dí vào tường. Cô bị nhấc bổng lên , hai tay cố gắng vũng vẫy vị ngợp thở. Hắn ta gào lên:
– Mày biết cái nào ở đâu? Cái tay này , mày nhìn thấy ở đâu! Trả lời tao con đĩ!
– Hở? Các anh không biết rằng người các anh thuê là…
‘Xoạch’ – cánh cửa gỗ kéo ra. Chàng thanh niên đó kéo cánh cửa ra bằng một cái tay phải dị dạng.
– Thằng , thằng đệ?! – tên thủ lĩnh ngạc nhiên
– Anh áo dài tay? – Kana cũng vậy
– Nhìn kìa! Tay , tay của hắn! – một tên thét lên
– Hắn bị cái quái gì vậy?
– Tên dị dạng!
– Ngón cái ở phía dưới?!
– Tay trái và tay phải đảo ngược nhau kìa!
Một loạt tiếng hét lớn theo sau , tất cả đều run sợ khi nhìn Tatsuo và hai cái tay của cậu. Tên thủ lĩnh lên giọng run run:
– Ngươi có phải là…Temono không?
– Cái gì?! Đại ca , hắn ta là Temono ư?
– Tin đồn về con quái vật to lớn với vết cào kia là sai hoàn toàn vì chính ta là người bịa ra nó. Chứ giang hồ đồn rằng Temono thật ra do con người đột biến thành. Chỉ cần có tiền thì ngay cả Shogun – Đại Tướng Quân cũng dám giết. Hắn ta là “Vai phản diện cùa thế giới”
– Vậy hắn là “Temono” đúng không?
– Chúng ta sẽ bị nguyền rủa mất!
– Anh ta là Temono ư? – Kana ngạc nhiên
Tatsuo bình tĩnh bước vào trong , tay đặt lên chuôi kiếm dắt bên hông của mình. Tên thủ lĩnh thấy thế liền phán:
– Mà chả có gì phải sợ cả. Quái thú đem nỗi sợ hãi “Temono” thật ra cũng chỉ kà một thằng nhãi ranh xấu xí , dị dạng. Nực cười thật.
– Đúng rồi , có gì mà phải sợ chứ? – mấy tên đệ đằng sau hắn chen giọng vào
– Mà cũng tại cái tay mà ngươi không thể làm những việc đàng hoàng phải không? Điều gì đã khiến ngươi quay lại hả? Đừng nó với tao là “vai phản diện Temono đến đây để đòi lại công lí đấy nhé”. Hay là…
Hắn chỉ thẳng tay Kana đang nằm gục xuống sàn đằng kia , hồ hở nói:
– Mày quay lại vì con bé đó đúng không?
– Tôi tới đây không phải để phá đám việc làm ăn của người khác. Cho dù là đạo tặc hay như thế nào đi nữa thì ta có thể thông cảm cho các ngươi nếu giết người để sống. Thế nhưng , cô nương kia lại là “Chủ nhân ” của ta từ giờ trở đi. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc các ngươi sẽ phải lết qua xác ta trước khi chạm vài một sợi tóc của cô gái đó.
– Anh , anh đã quay lại
Kana vui mừng khôn xiết , nước mắt rưng rưng khi thấy cậu thanh niên kia quay lại vì mình. Quả thật niềm tin của cô đã đặt không nhầm người , Tatsuo chính là hi vọng để co thoát khỏi đây. Tên thủ lĩnh hùng hổ ra lệnh:
– Anh em xông lên giết nó!
Bọn lưu manh xung quanh cậu đã mài sắc sẵn kiếm. Tốp ba,bốn đứa cầm kiếm lao tới Tatsuo.
– Chỗ này phải có kiếm sĩ thực thụ chứ?
– Mày nói nhảm cái gì thế ?!
“Pặp” – thanh kiếm được chạn lại bằng hai tay không trước khi nó chạm vào đầu Tatsuo. Tất thảy bọn chúng đều bất ngờ:
– Cái gì? Hắn chụp thanh kiếm bằng tay?
Rồi những nhát chém cứ bay đến Tatsuo như muốn cắt cậu thành trăm mảnh, cậu né hết lần này đến lần khác mà không tốn chút giọt mồ hôi. Cậu thả hai thanh kiếm của mình xuống sàn.
– Này , chiến đâu thì ngươi phải cầm kiếm lên chứ? Đừng thả nó xuống đất!
Tatsuo sút mạnh thanh kiếm đó đi , thanh Katana găm xuyên vai của một tên gần đó. Hắn ta thậm chí còn không nhận ra máu mình bắt đầu rỉ ra từ vai mình , vẫn xông thằng đến lao vào chém cậu. Tatsuo bật lại ra sau rồi rút mạnh thanh kiếm của mình đang mắc trên vai của hắn. Cậu lập tức đỡ đòn kiếm chém sau lưng mình , lia kiếm theo mũi cầm của tên đó cắt ngọt hai bàn tay của tên đó rồi kết liễu. Thêm hai tên nữa đến trợ giúp , lần này khó nhằn hơn vì bọn chúng to con và có vẻ khó ăn hơn nhiều. Ngay lập tức , Tatsuo lấy luôn hai thanh kiếm của tên tử trận đồng thời lôi ra hai thanh Katana dắt bên hông mình.
– Cái gì? Tao chả hiểu gì cả? Hắn đang…cầm hai kiếm bằng một tay?!
Tatsuo vốn dĩ đã là dị nhân rồi nên cách chiến đấu của cậu cũng sẽ dị theo nữa. Với mỗi bên hai thanh kiếm , Tatsuo thiên biến vạn hóa cách dùng 4 thanh Katana đó triệt để. Kiếm thuật của cậu cực kì dị nhưng cũng rất hiệu quả. Những lưỡi kiểm vươn ra như thể nó là một phần của cơ thể của cậu vậy , nó nhanh , chính xác , dứt khoát và mạnh mẽ. Nó vừa kết hợp công lẫn thủ. Khi thì chặn những phát phủ đầu , những đòn kiếm hiểm , khi thì trả bằng các nhát cắt chí mạng. Và cứ thế , từng tên một gục xuống hễ khi cậu ra tay. Bọn chúng nằm ngổn ngang ôm vết rạch từ bùng , cố gắng cầm máu ở tay hoặc chân thậm chí có cái xác đầu lìa khỏi cổ. Tên thủ lĩnh thấy thế run cầm cập:
– Hắn sử dụng thanh kiếm như thể cánh tay , lưỡi gươm như móng vuốt quả mình vậy. Quái vật! Đã thế thì ta liều chết với mi. Chết đi thằng nhãi!
Tên đó nhanh chóng cầm Đại Thái Đai Oudachi hùng hổ xông vào Tatsuo.
– Ngươi sẽ giết tao ư? Vậy thì cẩn thận một chút đi.
Tatsuo phóng lên quá đầu tên thủ lĩnh đó , tung ra tuyệt kĩ của mình: “Đa Lưu Đao Nghịch Thủ Kudadume”. Hắn ta ngã như một cái cây bị đốn gốc. Kana chứng kiến toàn bộ sự việc bàng hoàng khi nhìn vào cái xác chết của tên thủ lĩnh. Lưỡi kiếm rạch dài từ cổ đến quá bụng , xếp thành hình chân chim y hệt bức áp phích đã phác họa móng vuốt của con quái vậy Temono. Điều đó đã phần nào chứng tỏ được cậu ta là Temono rồi. Kana cô gắng gây sự chú ý với Tatsuo:
– Temono , anh quay lại đây vì tôi đúng không?
– Xin đừng , đó là cách họ gọi tôi thôi. Tôi là Takagi Tatsuo còn cô?
– Tôi là Kimura Kana.
– Vậy thì Kana , bây giờ cô đang nợ tôi mạng của cô đúng chứ?
– Đúng vậy.
– Vậy hãy đi theo tôi nếu cô muốn được trả nợ và thực hiện giấc mơ của mình.
– Ừm
Kana đã quết định sẽ đi theo cậu thanh niên Tatsuo đó – người mà mình từng ghét cay ghét đắng , là con quái vật Temono giết người vì tiền. Nhưng dù xét theo góc độ nào thì Tatsuo đã cứu mạng Kana hay đúng hơn là cứu cô khỏi tương lai đen tối khi bị bọn cướp đó hãm hại. Tatsuo đưa bàn tay dị dạng của mình ra , nắm chặt lấy tay của Kana.
Cuộc gặp mặt giữa nữ y và dị nhân thông qua một rắc rối. Và hành trình của họ bắt đầu từ đây.
——————————–
“Hạnh phúc là thứ cảm nhận qua hơi ấm của bàn tay”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!