Duyên đến có phải là em - Chương 17: Hay chúng ta sống chung nhé em?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Duyên đến có phải là em


Chương 17: Hay chúng ta sống chung nhé em?


Vì sáng mai là chủ nhật nên Diệp Huyền cũng không về vội. Sau khi ăn sáng hai người ôm nhau ngồi ở sofa xem TV.

Dạo trước Nam Hạ Vũ cũng từng mua hai vé The Nun định tạo bất ngờ cho Diệp Huyền. Thế nhưng chưa kịp rủ cô đi cùng thì Diệp Huyền lại bận tăng ca làm hai chiếc vé không có đất dụng võ. Khiến cho Nam Hạ Vũ âm thầm tức tối, chửi rủa người làm sếp chết tiệt dám để người yêu của anh tăng ca vất vả, hại anh phải ‘tặng’ hai vé xem phim cho thư ký của mình. Đành như thế này để bù đắp cho tổn thương của anh hôm đó.

Nam Hạ Vũ nghĩ có lẽ anh và Diệp Huyền không có duyên với ai chữ bất ngờ. Diệp Huyền như chú mèo con nhỏ ngồi trọn vào vòng tay Nam Hạ Vũ. Anh khẽ vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô khiến Diệp Huyền có chút hơi buồn ngủ. Đúng là căng da bụng chùng da mắt. Lát sau cô nghe Nam Hạ Vũ thì thầm.

-” Anh thật sự không muốn đưa em về chút nào…”

Diệp Huyền nghe vậy ngước mắt lên nhìn Nam Hạ Vũ chờ anh nói tiếp.

-” Anh không nỡ rời xa em… Hay là chúng ta sống chung em nhé?”

-” Chúng ta vừa quen nhau gần một tháng thôi.”

-” Sao em không tính gần 10 năm trước đó của chúng ta chứ?” Nam Hạ Vũ lấy tay búng vào trán Diệp Huyền. Cô la oai oái.

-” Nhưng mà…”

-” Không nhưng gì hết. Em chỉ được trả lời một chữ thôi.”

Có hoặc không đều một chữ.

Nhận ra là mình nói sai nên khi đoán ra phản ứng của Diệp Huyền anh đã kịp sửa lại.

-” À không, em chỉ được nói có!”

-” Làm gì có ai bá đạo như anh cơ chứ!” Diệp Huyền bĩu môi.

-” Nhưng mà chúng ta cũng chỉ chính thức yêu nhau được gần một tháng thôi. Như vậy là hơi sớm…”

Nam Hạ Vũ hơi rũ mắt xuống nên Diệp Huyền không biết được anh đang vui hay đang giận. Nhưng thấy anh trầm mặc như vậy bỗng cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ cô làm anh mất hứng rồi. Diệp Huyền lấy hai bàn tay áp lấy má anh xoay đầu anh hướng về phía mình thỏ thẻ.

-” Anh giận em đấy à?”

Nam Hạ Vũ nghe cô hỏi vậy trong lòng cảm thấy một luồng ấm áp xâm nhập. Anh nào có giận cô. Anh chỉ đang suy nghĩ, làm sao để có thể khiêng cô về nhà nhanh nhất đây! Nhưng vẫn tỏ ra giận dỗi. Nam Hạ Vũ xoay mặt né tránh bàn tay của cô.

Xem ra là giận cô thật rồi. Diệp Huyền hơi luống cuống không biết làm sao. Xưa tới giờ đều là cô giận anh, có khi nào anh lại giận cô cơ!

-” Hạ Vũ không thương tui nữa rồi.” Diệp Huyền làm nũng giọng rầu rĩ.

Đấy lại cái giọng điệu đáng thương này, cái giọng làm thời cấp ba anh say như điếu đổ đây. Phải nhịn. Lần nào cũng bị cái trò này đánh bại là không phải đấng nam nhi.

-” Hay là chờ đến hết tết năm sau? Em chuyển về sống cùng anh được không?”

Nghe đến đây Nam Hạ Vũ lòng mở cời như hoa, nhưng vẫn cố nhịn. Biết đâu lại kéo thêm nhiều phúc lợi. Anh chưa bao giờ nghĩ giả bộ giận cô lại tốt như thế này!

Diệp Huyền thấy anh vẫn không phản ứng gì thì đành cúi xuống hôn một cái thật kêu vào mặt anh. Đành phải sự dụng chiêu cuối cùng có tên tập kích ngọt ngào. Lần này cuối cùng người bên cạnh thật sự không nhịn được mà phản ứng, quyết định không tha cho kẻ quấy rối nào đó nữa. Ai đó bị đè xuống sofa hôn sâu một trận.

-” Nói lời là phải giữ lời. Nhưng hiện tại những lúc không có anh phải chăm sóc bản thân thật tốt!” Nam Hạ Vũ lại như ông cụ làu bàu không ngừng.

Nói thì sợ anh lại giận dỗi, không nói thì oan ức cho cô quá. Cô một mình sống bên Mỹ bảy năm nào có sao đâu, vẫn khỏe mạnh trở về đấy thôi.

-” Dạ dạ, em biết rồi!” Diệp Huyền gật đầu như giã tỏi.

Hoàn chương 18.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN