[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy
Chương 8: Cậu Ấy, Cậu Ấy
Một mùa xuân nữa đã đến, lại thêm một năm nữa chúng ta ở bên nhau.
Tiếng hét inh ỏi của đám con gái vang lên, lớp 12 – 1 lại thắng 12 – 4 một bàn nữa rồi.
Giản Thuần nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, bỗng nhiên muốn vẽ lại.
Cô cảm thấy thực sự khó tin, không ngờ mình đã lớp mười hai rồi.
Nhiều lúc cô cứ ngỡ như vừa nhìn thấy mình vẫn trong hình dáng của một cô học sinh lớp mười đang ngồi ở ghế đá, suýt nữa làm rơi hộp cơm vì ánh mắt của đại minh tinh vô tình liếc qua.
Ba năm, tựa như một cái chớp mắt.
Cô của bây giờ đã không còn sợ hãi khi đứng trước biển người, đã không còn bướng bỉnh làm con rùa rụt cổ trốn tránh, đã không còn chỉ biết im lặng chịu trận nữa.
Bởi cô biết, chỉ cần cô nhìn về phía trước, sẽ thấy cậu ấy.
Kỳ lạ, khi biết rằng có ai đó đang đợi mình, con người ta sẽ trở nên kiên cường và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ba năm, đó là bấy lâu Giản Thuần và Thiên Tỉ tạo nên thật nhiều kỷ niệm, trở thành đôi bạn an tĩnh mà khăng khít nhất trong trường.
Cô thích tính cách trầm lặng của cậu ấy, thích sự ấm áp giấu kín của cậu ấy, thích nụ cười nhàn nhạt đặc trưng của cậu ấy. Bất kỳ thứ gì, chỉ cần thuộc về cậu ấy, cô lại sùng bái và yêu thích một cách điên cuồng.
Giản Thuần vừa hoài niệm vừa nhẹ nhàng vân vê tờ giấy.
Cô bỗng nhớ tới sân vận động đất đỏ hồi cấp hai, chỉ bằng một nửa sân vận động Mai Hồ Khê, thế nhưng không vì vậy mà bớt náo nhiệt.
Ngày ấy cô thường ngồi ở ghế đá ngay đối diện, vừa làm bài tập hoặc vẽ tranh, vừa ngắm nhìn những cậu bạn chơi bóng rổ mồ hôi nhễ nhại và những cô bạn cùng lớp lặng lẽ đứng chờ dưới ánh nắng chói chang để đưa nước cho anh chàng mình thích.
Đây chính là tuổi trẻ ư? Giản Thuần thầm cảm thán.
Vì người mình thích mà có thể làm bất kỳ điều gì, đồng thời trở nên ngốc nghếch.
Nếu thực sự là vậy, thà cứ để cô ngồi nơi ấy im lặng ngắm nhìn tuổi trẻ rực rỡ của người khác.
Thiên Tỉ bị mấy tên con trai cao hơn một cái đầu kề vai cợt nhả, cậu cười cười rồi đẩy ra. Tuy chỉ là một hình ảnh hết sức bình thường, nhưng dưới ánh nắng lại hết sức đẹp đẽ, làm Giản Thuần nhìn đến ngây người.
Cậu khách sáo nói cảm ơn với những lời tán dương, lấy một chai nước rồi trực tiếp đi thẳng đến chỗ Giản Thuần, ngồi bên cạnh cô.
Giản Thuần có hơi chột dạ, vội cúi đầu vờ như đang vẽ.
Thiên Tỉ tu một hơi hết một nửa chai nước, quay sang Giản Thuần.
“Cậu nghe gì thế?”
“À…” Thói quen nghe nhạc này cô học từ cậu ấy, làm bạn được ba năm, đến sở thích cũng bị nhiễm luôn rồi. Cô tháo một bên tai nghe ra, đưa cho Thiên Tỉ. “Cậu nghe thử đi.”
Cậu lấy khăn thấm mồ hôi, trở lại với dáng vẻ thư sinh như lúc trước, nhận lấy tai nghe của Giản Thuần, thong thả đeo vào.
“Cậu thích nghe nhạc của Châu Kiệt Luân à?”
“Tớ nghe của nhiều người lắm, chỉ cần thấy hay là tải về thôi, nhưng tớ hay nghe của Tiết Chi Khiêm và Đặng Tử Kỳ. À, cậu, Tiểu Nguyên và Tiểu Khải cũng rất thích nghe nhạc của Lão Tiết phải không?”
Từ khi cô trở thành bạn của cậu ấy, cũng đã may mắn gặp được hai người còn lại trong TFBOYS rồi. Chính là soái hơn trong hình rất nhiều, tính cách cũng rất tốt, cô thật không ngờ trên đời này lại có người lương thiện đến vậy.
Thiên Tỉ tỏ vẻ sợ sệt: “‘Tiểu Nguyên’ và ‘Tiểu Khải’? Cậu và hai người đó trở thành bạn thân từ khi nào thế? Có phải muốn liên kết để phản động lại tớ không?”
Giản Thuần thật thắc mắc, tại sao cứ nhắc tới hai người đó Thiên Tỉ lại có dáng vẻ của một “Dư Hoài” thứ thiệt nhỉ?
Cô liếc xéo cậu ấy, hầm hừ.
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Đúng là bọn tớ rất thích nghe nhạc của Lão Tiết, cá nhân tớ thì khá thích Beyond.” Thiên Tỉ ngửa cổ nghĩ ngợi. “Cả Ngũ Nguyệt Thiên nữa, vì tớ rất mong bọn tớ có thể được như họ.”
Giản Thuần đương nhiên hiểu ‘bọn tớ’ ở đây là ai. Ngũ Nguyệt Thiên là nhóm nhạc rất có tiếng ở Châu Á, năm người trong nhóm đã ở cùng nhau được hai mươi hai năm, cô thực sự nể phục họ.
Giản Thuần gật gật đầu: “Phải rồi, cậu cũng từng đóng MV Khát vọng thành danh của Mayday phải không? Còn Beyond, tớ thấy lời và nhạc của anh… tên là gì tớ quên mất rồi, là hát chính đều rất hay. Thế nhưng toàn là tiếng Quảng Đông, nên tớ nghe cũng không nhiều.”
Thiên Tỉ nhướn mày, nói: “Đó là Hoàng Gia Câu, trưởng nhóm. Vậy, cậu thích nghe bài nào?”
Ánh mắt của cậu ấy khi nói về âm nhạc đều rất nghiêm túc, vậy nên cô không dám đùa cợt.
Giản Thuần nghĩ một hồi, nói:” Bài ‘Thích Em’ a. Hình như cũng là của anh Hoàng Gia Câu đó sáng tác phải không? Tớ có nghe đâu rằng năm đó anh ấy phải đưa ra sự lựa chọn giữa người con gái anh yêu nhất và âm nhạc, cuối cùng anh ấy đã chọn theo đuổi ước mơ, từ bỏ tình yêu của mình. Thế nên mới có ca khúc tuyệt vời này.”
Thiên Tỉ im lặng, nhìn cô một lúc lâu. Giản Thuần cũng không biết nói gì nên đành thuận theo tự nhiên. Đúng lúc cậu vừa mở miệng định nói thì máy nghe nhạc của cô nhảy bài.
Một giai điệu quen thuộc vang lên.
“Làm theo tôi nào, tay trái tay phải một động tác chậm…”
Cả hai đều đơ ra trong giây lát.
Thật ra bài đó cô cũng chỉ là tiện tay tải về trong đống nhạc thịnh hành. Bởi vì Sổ tay rèn luyện tuổi thanh xuân hồi mới ra mắt đường phố, siêu thị, trung tâm mua sắm,… đâu đâu cũng bật, tuy đúng là hay nhưng cô thực sự nghe nhiều đến phát nhàm luôn rồi. Với lại bài ấy giai điệu rất sôi nổi và tươi vui, Giản Thuần lại là người thích nghe nhạc sâu lắng, nhẹ nhàng, bài “Đôi Hồ Điệp” là ví dụ điển hình, của TFBOYS thì như bài “Đứa trẻ không hoàn mỹ”. Nhiều lúc cô cảm thấy mình già thật rồi.
Giản Thuần ngượng ngập quay đầu sang, và thấy, cậu ấy đang cười, một nụ cười hết sức thoải mái, đồng điếu nhỏ hiện rõ nơi khóe môi.
Giản Thuần gãi đầu cười trừ, nhịp tim lại bắt đầu tăng nhanh.
Bầu trời ngày xuân hôm nay thật đẹp, thoáng đãng một màu trong xanh.
Đẹp như chính tâm hồn một ai đó…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!