Tây Du Thí Thiên Ký
Lý Trường Canh Nhận Đồ Đệ
Tiên quan tuyên xong ý chỉ liền xoay người rời đi, để lại mấy người Na Tra ở lại ngơ ngác nhìn nhau, trước đó đã điểm binh đầy đủ, bây giờ bỗng nhiên dừng đánh là vì sao?
Nhưng mà gần đây thiên đình bị quấy nhiễu bởi chuyện yêu ma khắp nơi, luôn sứt đầu mẻ trán, bên này không phải đánh coi như là một chuyện tốt.
Na Tra nở nụ cười, nói:
– Vừa hay, Bạch Phàm à, ngươi đi cùng bổn tướng tới Yêu Thần thông đạo, bên đó khẳng định là có quân công.
– Đợi chút!
Hàn Thiên Sư chợt nói:
– Trong ý chỉ của bệ hạ có nói bảo chúng ta chọn một người đi theo Lý Trường Canh đại nhân tới Hoa Quả Sơn chiêu an. Như vậy, rõ ràng để Bạch Phàm đi sẽ tốt hơn.
– Không được!
Na Tra lập tức phản đối:
– Chuyện này tùy tiện chọn một người đi cùng là được rồi. Nói không chừng bản thân Lý đại nhân đã có quyết định, hà tất phải là Bạch Phàm mới được?
Hắn rất coi trọng Bạch Phàm, nếu Bạch Phàm đi Hoa Quả Sơn, lấy biểu hiện hôm nay của y nhất định sẽ bị yêu hầu kia xé nát.
Thậm chí Ngọc Đế để người đi cùng Lý Trường Canh tới đó là nghĩ nhỡ như yêu hầu sinh lòng oán hận, cứ để nó giết người là xong.
Bạch Phàm đi lần này chắc chắn chết không phải bàn.
Hàn Thiên Sư tiếp tục phản đối:
– Lý đại nhân vì chưa quyết định mới bảo người truyền ý chỉ tới đây. Hơn nữa Bạch Phàm mới lập công, rõ ràng càng thêm thêu hoa trên gấm, để y hoàn thành việc chiêu an, đúng là công lao từ trên trời rơi xuống.
Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe, có người cho rằng đây là chuyện tốt cũng có người cảm thấy không ổn.
Chỉ có điều cụ thể không ổn ở đâu thì bọn họ không nói rõ ra được.
Lúc này, Na Tra nổi giận hô to:
– Chẳng nhẽ Hàn đại nhân không biết yêu hầu kia lúc kia đã sinh lòng oán hận, lần này Bạch Phàm đi chắc chắn phải chịu tai ương.
Cậu muốn chỉ rõ chuyện này ra, tránh để một hạt giống tốt phải bỏ mình.
Ai ngờ Na Tra vừa mới nói xong, Bạch Phàm lại nói:
– Lý tướng quân không cần phải nói nữa, Bạch mỗ tự nguyện đi.
Đây đúng là cơ hội y ước ao để được tới Hoa Quả Sơn, y sao có thể bỏ qua được. Về chuyện mà Na Tra lo lắng, y vốn không nghĩ gì.
Hàn Thiên Sư nói:
– Thấy chưa, y cũng muốn đi kìa.
Nói thì như vậy nhưng trong lòng Hàn Thiên Sư lại cười lạnh. Giống như hắn đã nhìn được cảnh tượng Bạch Phàm chết dưới tay Yêu Hầu rồi, về phần công lao hôm nay, nhất định vô duyên với y.
Hàn Thiên Sư nhìn Bạch Phàm chẳng khác nào nhìn người chết, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thân cổ kiếm bên hông Bạch Phàm, trong mắt loé lên lòng tham.
Gã cho rằng Bạch Phàm có thể khiêu chiến vượt cấp chém giết yêu ma nhất định là nhờ thanh kiếm kia. Pháp bảo đủ hùng mạnh liền đủ khả năng bất ngờ giết người.
Bảo kiếm như thế, để một nhân vật nhỏ bé sở hữu, quá là lãng phí!
Bấy giờ, Hàn Thiên Sư đang nghĩ làm như thế nào đều lừa Bạch Phàm để lại kiếm trong tay.
Nghe Bạch Phàm lên tiếng, Na Tra kinh hô:
– Bạch Phàm, ngươi cũng biết, yêu hầu kia…
– Lý tướng quân không cần nhiều lời, tâm ý ta đã quyết.
Thần sắc Bạch Phàm lạnh nhạt đáp.
Thấy ý đối phương đã quyết, Na Tra bất đắc dĩ lắc đầu:
– Chịu thôi, nếu ngươi muốn thì hãy đi đi.
Sau khi nói xong, trong mắt Na Tra hiện lên một tia thất vọng. Cậu cho rằng Bạch Phàm vội vã đi là vì lập công, y quá mức hấp tấp rồi.
Tuy nghĩ như vậy những cậu vẫn có ý định đi tìm Lý Trường Canh, nhờ vả để lão quan tâm tới y một chút.
Rất nhanh, Lý Trường Canh liền từ đằng xa bay tới, nói ra ý định của mình. Hàn Thiên Sư lập tức đẩy Bạch Phàm lên.
Lý Trường Canh mới gặp Bạch Phàm, đầu tiên đã liền có cảm giác chấn động trong lòng.
Không biết vì sao, hắn có một cảm giác rất khó hiểu:
– Ngươi là người phải tới Hoa Quả Sơn với ta?
Bạch Phàm nhìn Lý Trường Canh, lão mang đến cho y một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
– Lý Trường Canh? Cái tên này nghe thật quen tai.
Y không trả lời đối phương mà tự nói.
Nghe thế, Hàn Thiên Sư lập tức quát to:
– Bạch Phàm, chú ý thái độ của ngươi.
Lý Trường Canh khoát khoát tay:
– Không sao!
Không nhớ nổi Lý Trường Canh là ai, Bạch Phàm liền nhún nhún vai lên tiếng:
– Đúng vậy, ngươi sẽ đi với ta đấy.
Hàn Thiên Sư:
– …
Na Tra:
– …
Ngươi cũng quá tự đại đi, rốt cuộc là ai cùng ai đi Hoa Quả Sơn chứ.
Lý Trường Canh thì cười lắc đầu, phục hồi tinh thần, lờ đi cảm giác mới rồi với Bạch Phàm.
– Đi, đi theo ta.
Dưới chân Lý Trường Canh dâng lên tường vân, bao cả Bạch Phàm vào trong.
Thấy thế, Na Tra vội vàng nói:
– Lý đại nhân, kính xin đưa Bạch Phàm an toàn trở về nhé.
Lý Trường Canh không đáp lời, cũng không biết là có nghe được hay không.
Còn Hàn Thiên Sư, gã đúng một bên, thần sắc lạnh nhạt bảo:
– Tiểu tử kia tự phụ như thế, chết là cái chắc. Lý tướng quân cứ chuẩn bị binh mã cho tốt, Việc thuần phục yêu thần kia vẫn nhờ hết vào đại nhân.
Na Tra hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào.
Trong khoảng thời gian chờ đợi Lý Trường Cạnh, Hàn Thiên Sư không có cơ hội xuống tay cướp bảo vật nên chỉ biết thầm than.
“Đáng tiếc cho thanh kiếm kia.”
Lý Trường Canh dẫn theo Bạch Phàm, đứng trên tường vân bay về phía thế gian.
Bạch Phàm không ngờ lúc này mới phi thăng không bao lâu đã lại hạ phàm. Chỉ có điều lúc hắn ở thế gian cũng chưa tới địa giới của Đông Thắng Thần Châu, Ngạo Lai quốc.
Trên đường, Lý Trường Canh tranh thủ thời gian đánh giá Bạch Phàm, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua thanh kiếm bên hông y.
Bạch Phàm chẳng thèm che giấu làm chi, cũng không sợ thanh kiếm này bị trộm hoặc cướp. Không có y cho phép, cho dù là Thông Thiên giáo chủ lấy được Tru Tiên kiếm, cũng chỉ là một thanh thiết kiếm tầm thường mà thôi.
Lý Trường Canh đang đánh giá Bạch Phàm, còn Bạch Phàm thì đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, tới Hoa Quả Sơn y nên làm thế nào để làm quen với Tôn Ngộ Không. Thật ra y cũng có chút lo lắng, nếu Tôn Ngộ Không không phải tướng cũ của y kiếp trước thì lần này y sẽ gặp nguy hiểm.
– Ngươi sợ sao?
Lý Trường Canh hỏi.
Bạch Phàm đáp:
– Sợ cái gì?
Lý Trường Canh tiếp tục nói:
– Yêu hầu Hoa Quả Sơn trời sinh tính thô bạo, nếu hắn biết yêu quái mà mình phái ra bị ngươi chém chết sạch ở miếu Cổ Đế thì chắc chắn sẽ thẹn quá thành giận, xé nát ngươi ra.
Bạch Phàm quay đầu lại nhìn Lý Trường Canh, ánh mắt bình thản mà tự tin, hòi ngược lại đối phương:
– Bây giờ ngươi cảm thấy ta sợ sao?
Bạch Phàm hé miệng nói.
Lý Trường Canh nhìn đôi mắt tự tin của Bạch Phàm, tuy rằng lão không biết người thanh niên này lấy đâu ra tự tin khi tu vi mới chỉ có Thiên Tiên đỉnh phong, nhưng lão tin, tin tưởng người trước mắt sẽ làm được!
– Ngươi có muốn bái ta làm thầy không?
Lý Trường Canh bỗng nhiên nói:
– Ta có thể nhận ngươi làm đệ tử ký danh.
Cho dù là muốn nhận đệ tử, Lý Trường Canh cũng không muốn trực tiếp nhận đệ tử quan môn. Lão thích là thích tâm tính của Bạch Phàm nhưng vẫn phải xem tư chất của Bạch Phàm như thế nào đã.
Khuôn mặt Bạch Phàm trở nên cổ quái, từ xưa đến nay, chưa từng có có người nào có thể trở thành sư phụ của y, huống chi còn là quan hệ sư đồ ký danh này.
Cho tới bây giờ chỉ có Bạch Phàm y làm sư (phụ) xưng tổ với người khác, chưa thấy Bạch Phàm y làm đồ đệ ai bao giờ.
Vẻ mặt cổ quái của Bạch Phàm bị Lý Trường Canh nhìn thấy, lão khó hiểu hỏi:
– Thế nào, ngươi thấy đệ tử ký danh không được sao? Nếu biểu hiện của ngươi tốt, thiên phú cũng đủ, lão phu có thể cho ngươi làm đệ tử thân truyền.
Trong đầu Bạch Phàm chợt lóe ra, mỉm cười, nói:
– Ta nói này, ha ha, Lý Nhị cẩu ngươi mà muốn nhận ta làm đồ đệ?
Lý Nhị cẩu!
Cơ thể Lý Trường Canh run lên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, da đầu run lên, sau lưng tóc gáy dựng đứng, thiếu chút nữa thì tường vân tán đi, rơi xuống từ không trung.
Lão như gặp quỷ khi nhìn Bạch Phàm vậy, cứng họng, nói không ra lời!
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
Cầu donate, cầu KP aaaaa!!!! :'(
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!