Tây Du Thí Thiên Ký - Ngộ Không, ngồi xuống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Tây Du Thí Thiên Ký


Ngộ Không, ngồi xuống



Chương 11: Ngộ Không, ngồi xuống

Bên ngoài Thủy Liêm động.

Trên thềm đá tại miệng Thủy Liêm động, một hầu tử lông vàng thân mặc liên hoàn khóa tử giáp, đầu đội linh Phượng Vũ ngút trời, chân mang giày Bích Ngẫu Lý vân đang đứng, hấp háy hai mắt nhìn xuống hai người Bạch Phàm và Lý Trường Canh.

– Ha hả, lão quan và người hầu nam trẻ tuổi đến từ nơi nào?

Con khỉ lông vàng giễu giễu nói.

Sau khi Yêu vương áp giải hai người đến liền trực tiếp lui xuống, bọn họ không có tư cách ở lại Thủy Liêm động lâu như vậy.

Lý Trường Canh vội vàng nói:

– Chúng ta đến từ thiên đình, lão phu chính là Thái Bạch Kim Tinh Lý Trường Canh do Ngọc Hoàng Đại Đế sai khiến. Về phần người này, tư cách cũng không phải nhỏ, chính là một thành viên Thiên Binh Thiên Tướng.

Sau đó, lão chắp tay.

– Xem Đại vương anh vĩ như thế, đoán chừng chính là Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không của Thủy Liêm động Hoa Qủa sơn rồi.

Một câu nịnh bợ này hạ xuống, Tôn Ngộ Không từ trước tới đánh đâu thắng đó, bướng bỉnh không chịu thuần phục, hơn nữa vô cùng thô bạo và thích nghe tán dương lập tức sảng khoái không ngừng.

Ngộ Không gật gật đầu, con khỉ thuộc hạ canh giữ Lý Trường Canh lục lọi thân lão một lúc mới tìm ra thánh chỉ để dâng lên Đại vương nhà mình.

– Đây là cái gì?

Tôn Ngộ Không cầm lấy thánh chỉ, kinh ngạc nói.

Nghe đối phương hỏi, Lý Trường Canh cười đáp:

– Đó là thánh chỉ thông váo việc Ngọc Đế muốn chiêu an Đại vương, mời Đại vương lên trời làm quan.

Tôn Ngộ Không nháy nháy mắt, hỏi.

– Quan lớn? Lớn tới mức nào?

Lý Trường Canh cười cười.

– Khá lớn, lớn đến Đại vương không tưởng được, không có Ngọc đế không cấp được.

Tôn Ngộ Không nghe thấy thế vui vẻ không thôi, cho thuộc hạ mời hai người Lý Trường Canh vào bên trong Thủy Liêm động, dọn lên yến hội hoa quả. Hắn vô cùng săn sóc, còn cho người đưa lên hai phần thịt lợn rừng nướng nữa.

– Ha hả, chuyện lên trời làm quan, lão Tôn ta muốn cùng nhóm hầu tôn thương lượng một chút, các ngươi ăn trước đi.

Tôn Ngộ Không cười hì hì nói.

Sau một lúc, hắn đột ngột hỏi:

– Đúng rồi, lão Tôn ta phái một đội binh mã lên trời cướp đoạt lương thảo, bị Thiên đình các ngươi tiêu diệt, lợi hại a, là ai làm?

Lời này nói tùy ý, dường như hắn căn bản không thèm để ý lại khiến trong lòng Lý Trường Canh căng thẳng không thôi, lão biết chuyện này không dễ dàng trốn thoát mà.

Lý Trường Canh không nhìn Bạch Phàm, bởi lão không biết Tôn Ngộ Không đã nhận ra cái gì rồi. Nếu Tôn Ngộ Không biết hung thủ giết hại con cháu mình là Bạch Phàm, y nhất chết không phải nghi ngờ.

– À, là ta làm đó.

Nói xong, Bạch Phàm cắt một khối thịt chân lợn rừng, nhét vào miệng, thần sắc lạnh nhạt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lý Trường Canh:

-…

Lão còn đang suy nghĩ làm thế nào che giấu cho Bạch Phàm, nói sang chuyện khác mà tránh đề tài này, không ngờ Bạch Phàm lại thẳng thắn thừa nhận.

Vẻ mặt Lý Trường Canh kinh ngạc không thôi khi thấy vẻ mặt Bạch Phàm vẫn thản nhiên tùy ý như không biết y vừa tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.

Bên trong Thủy Liêm động, không khí lập tức trở nên an tĩnh.

Nhóm khỉ hầu tôn đều cực kỳ phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Phàm, chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào.

Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm Bạch Phàm, nói:

– Mặc dù chúng là cầm thú, thân mang dòng máu súc sinh, chết không có gì đáng tiếc nhưng cũng là người lão Tôn ta phái đi. Ngươi giết bọn họ, chẳng khác nào đánh vào mặt ta.

Vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, lập tức đứng lên, Tôn Ngộ Không tâm cao khí ngạo, làm sao đồng ý chấp nhận người khác đánh vào mặt hắn.

Thế nhưng Bạch Phàm vẫn chẳng để tâm, y ăn miếng thịt trước mắt, thần sắc thản nhiên nhìn lướt qua đối phương.

Khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không, y đã xác định Mỹ Hầu Vương trước mắt này chính là đấu tướng Linh Minh Thạch Hầu mà mình muốn tìm.

Kiếp trước, lúc chinh chiến xa xôi, y có đại hầu tứ đấu tướng. Linh Minh Thạch Hầu chính là người hùng mạnh nhất trong đó, hiện tại đã thành Tôn Ngộ Không!

Trong lòng Bạch Phàm đã chắc chắn rồi, tuy nhiên y cũng biết, Tôn Ngộ Không nhất định đã quên hết toàn bộ kiếp trước.

Trí nhớ không có, Tôn Ngộ Không chắc chắn chẳng nhớ rõ Bạch Phàm rốt cuộc là ai!

Nên việc hắn ra tay giết Bạch Phàm là hoàn toàn có khả năng. Nhưng Bạch Phàm cũng không lo lắng, bởi vì y có lưu lại thủ đoạn bảo mệnh.

Ấn ký linh hồn đảm bảo không cách nào biến mất.

Cho dù Tôn Ngộ Không đầu thai sống lại thì căn nguyên linh hồn vẫn là Linh Minh Thạch Hầu. Mà căn nguyên của hắn, có một chút trên người Bạch Phàm.

Kiếp trước lúc Linh Minh Thạch Hầu nay là Tôn Ngộ Không nguyện trung thành với Bạch Phàm đã để lại cho y nhằm thể hiện lòng tròng thành của mình.

Bấy giờ, Tôn Ngộ Không đứng bật người dậy, sát khí thập phần nồng đậm. Hắn muốn giết người, Bạch Phàm phải chết mới có thể giải mối hận trong lòng.

Thấy tình huống không ổn, sắc mặt Lý Trường Canh đại biến, vội vàng nói:

– Đại Vương hiểu lầm, hiểu lầm a.

Lão đang tính tiến lên khuyên bảo lại bị Tôn Ngộ Không đẩy ra, căm hận hô:

– Hôm nay nếu lão quan ngươi dám ngăn cản ta, ta sẽ giết luôn cả ngươi!

Khi hô chữ giết, sát khí của Tôn Ngộ Không đã ngưng tụ thành thực chất, hắn lấy Kim Cô bổng ra, đánh về phía Bạch Phàm.

Ánh mắt của Lý Trường Canh đột ngột hiện lên tinh mang, pháp lực lão rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn Tôn Ngộ Không, chỉ có điều lão ẩn núp vô cùng tốt mà thôi.

Nếu Tôn Ngộ Không kiên trì muốn giết Bạch Phàm, lão không thể không bại lộ tu vi của mình!

Ai ngờ thần sắc Bạch Phàm vẫn thản nhiên như cũ, y bình thản nói:

– Ngồi xuống!

– Phù phù ~~

Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không quỳ rạp người, mông đập xuống đất, lúc này hắn kinh ngạc vô cùng, Kim Cô bổng rơi ở bên người không cách nào cầm được.

Nhóm hầu tử hầu tôn đứng quan sát xung quanh trợn tròn hai mắt, tứ đại kiện tướng muốn đi lên dìu đỡ liềnbị Tôn Ngộ Không hất ra.

– Tránh ra, lão Tôn ta bị trượt chân.

Tôn Ngộ Không cả giận nói.

Hắn đứng lên, nhìn nhìn trên mặt đất, lượm một vỏ chuối lên, hét to:

– Là ai ném?

Trên thực tế vỏ chuối cách hắn khá xa, cuối cùng một lão hầu tử chỉ chỉ Tôn Ngộ Không, nhẹ giọng đáp:

– Đại vương ơi, khi nãy ngài ăn xong rồi tiện tay ném ra mà.

Tôn Ngộ Không:

– …

Tôn Ngộ Không chỉ hướng Bạch Phàm, càng thêm căm tức la lên:

– Tiểu tử, lão Tôn muốn xé nát ngươi.

– Ngồi xuống!

– Phù phù ~~

– Ta giết ngươi!

– Ngồi xuống!

– Phù phù ~~

– Ta giết…

– Ngồi xuống!

– Phù phù ~~

– Đại vương, Đại vương, thôi đi, hay là thôi đi…

Lão hầu nhảy ra, khóc lóc đỡ Tôn Ngộ Không đứng dậy.

Hiện tại dưới chân của Tôn Ngộ Không có vô số hố tròn do chính hắn cứng rắn đập ra khi bị Bạch Phàm hô ngồi xuống.

Tôn Ngộ Không đứng lên, sờ sờ cái mông bị thương, mặt mũi hắn bầm dập thê thảm, thoạt nhìn vô cùng buồn cười và đáng thương.

– Ngươi rốt cuộc là ai, đã hạ thuật pháp gì với lão Tôn hả?

Tôn Ngộ Không kèm nén cảm giác sợ hãi trong lòng hỏi.

Người trẻ tuổi trước mắt chỉ nói hai từ đã khắc chế được mình mà Tôn Ngộ Không chẳng có chút năng lực phản kháng nào, cứ thô bạo mà trực tiếp ngồi xuống.

Nhưng hắn là đại thần thông giả, đầu đội trời chân đạp đất, không ngờ sẽ bị một thiên binh không có danh tiếng gì đùa bỡn! ! ?

Tôn Ngộ Không rất phẫn nộ nhưng không tiếp tục hò hét.

Ngồi kế bên Bạch Phàm, Lý Trường Canh lúc này trợn tròn mắt, đi ra hoà giải:

– Đại Vương bớt giận, bớt giận a. Đây chính là một thiên binh nhỏ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.

Tôn Ngộ Không nghe lão nói y là thiên binh nhỏ thì ê hết cả răng, tức giận nói:

– Thiên binh nhỏ không đáng nhắc tới mà đủ khả năng chế phục lão Tôn ta? Ngươi mỉa mai ai đó hả!?

Nghe thế, Lý Trường Canh lắc đầu cười khổ, mất mấy khắc khuyên bảo mới khiến Tôn Ngộ Không bớt giận đôi chút.

Tuy nhiên hai người đều hết sức tò mò về lai lịch của Bạch Phàm, rốt cuộc y dùng phương pháp gì lại có thể khiến Tôn Ngộ Không nghe lời như thế!!?

Lý Trường Canh căn bản không cảm nhận được Bạch Phàm thi triển pháp thuật, hơn nữa lão vô cùng khẳng định Bạch Phàm chỉ là Thiên Tiên mà thôi.

Một Thiên Tiên lại có thể chế ngự một cường giả đại thần thông, tu vi ít nhất là Thái Ất Kim Tiên?

Lý Trường Canh lão không tin!

Tôn Ngộ Không càng thêm không tin, hiện tại hắn cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh nghĩ, bằng không sao hắn lại nghe lời như vậy?

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN