Tây Du Thí Thiên Ký
Kim Thân
Bạch Phàm ngồi trên Bồ Đoàn.
Sau đó bắt đầu lặng yên niệm khẩu quyết, hai tay bấm niệm pháp quyết, thủ ấn tung bay.
– Vù…vù… ~~
Trên Bồ Đoàn bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh màu vàng rất lớn, Bạch Phàm ở ngay trong đó. Hư ảnh màu vàng làm động tác giống y, thủ ấn tung bay, dần dần nhỏ lại, muốn dung nhập vào trong cơ thể của y.
Bạch Phàm thi triển Đại Diễn Thiên Đạo Quyết, pháp lực trong cơ thể bị ý chí của y dẫn dắt, không ngừng vận chuyển Chu Thiên.
Sau đó hư ảnh Kim Thân kia bắt đầu có hoa văn màu tím thành hình trên cơ thể, không ngờ cũng là quỹ tích vận hành kinh mạch giống Bạch Phàm.
Vô số kinh mạch trên thân y bắt đầu vận chuyển một cách phức tạp mà khó hiểu. Nhưng nó cũng nhất trí với vận chuyển trong cơ thể Bạch Phàm, thậm chí ngay cả sự biến hóa khi vận chuyển đến chỗ nào đó, cũng đều trùng khớp.
Linh lực xung quanh phát sinh biến hóa cực lớn, lấy Bạch Phàm làm trung tâm, xuất hiện một hắc động linh lực. Linh lực gần đó đều dũng mãnh lao tới người y.
Nhóm hầu tử hầu tôn trong Thủy Liêm động đều ngơ ngác nhìn nhau, nhìn về phía cửa đá phía sau vương tọa, sau đó lại nhìn Tôn Ngộ Không, vẻ mặt kinh ngạc.
Tôn Ngộ Không mím môi, nói:
– Tiểu tử này có chút bản lãnh, không ngờ định giành được Chân Tiên, Kim Thân của y từ đâu tới nhỉ??
Bên trong, hư ảnh Kim Thân trở nên càng ngày càng ngưng thực, nhưng cũng càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, nó biến thành giống như bản thân Bạch Phàm, dung hợp làm một với y. Bạch Phàm vận công, trên người y tản mát ra kim quang.
– Vù…vù… ~~
Sau khi Kim Thân hoàn toàn dung nhập, thân thể của Bạch Phàm cũng bắt đầu phát sinh biến hóa cực lớn. Cơ thể của y trở nên săn chắc, đàn hồi hơn, cơ bắp sắc nét, góc cạnh rõ ràng.
Vốn trong cơ thể còn có chút da thịt nhão, cũng đều biến thành cơ bắp.
Khí tức trong cơ thể Bạch Phàm, cũng đạt đến trình độ Chân Tiên. Một thân pháp lực, tăng vọt hẳn lên.
Nhưng mà Bạch Phàm cũng không ngừng tu luyện, y tiếp tục bấm niệm pháp quyết, vận chuyển Chu Thiên.
Pháp lực trong cơ thể bị y luyện vào trong thân thể, cường hóa nhục thân và Kim Thân của mình. Đây là chỗ đáng sợ của Đại Diễn Thiên Đạo Quyết, có thể thể pháp song tu.
Không chỉ như thế, Bạch Phàm còn cảm thấy tinh khí thần của bản thân tăng lên không ít, thần thức dường như trở nên mạnh mẽ hơn. Xuyên thấu qua cửa đá, y có thể cảm ứng được tình huống xảy ra bên ngoài Thủy Liêm động.
Cửa đá này được chế tạo bởi chất liệu đặc thù, bên trong có thể cảm ứng được bên ngoài, mà bên ngoài lại không cảm ứng được phía trong.
Lúc Bạch Phàm luyện nhập một thân pháp lực vào trong thân thể, nhục thể của gã trở nên mạnh mẽ vài phần, sau khi Kim Thân cũng càng thêm ngưng thực, gã mới ngừng luyện thể.
Tuy nhiên, Bạch Phàm vẫn tiếp tục hấp thu linh lực, bổ sung pháp lực trống rỗng trong thân thể, cho đến khi tràn đầy.
– Không biết bao lâu rồi không thể nghiệm qua cảm giác này?
Y thấp giọng nỉ non.
Ngay sau đó Bạch Phàm liền bắt đầu cảm ngộ cảnh giới của chính mình, y phát hiện vẫn còn có một ít thu hoạch nhỏ. Kết hợp trí nhớ kiếp trước, Bạch Phàm nhận ra bản thân còn có rất nhiều chỗ có thể làm đến cảnh giới tốt nhất.
Y bắt đầu phương thức tu luyện của mình, làm cho mình ở mọi phương diện đạt tới tốt nhất và mạnh nhất.
Sau một ngày qua đi, Bạch Phàm đứng dậy, không tiếp tục tu luyện nữa.
Người khác tu luyện, sau khi pháp lực tràn đầy trong cơ thể, tiếp tục tu luyện củng cố tu vi, đồng thời cũng sẽ ngồi xuống cảm ngộ cảnh giới.
Nhưng mà y không cần củng cố, nếu lĩnh ngộ cũng không cần bao lâu.
Trên thực tế, một ngày này, y chỉ đang chỉnh sửa phương thức tu luyện để đạt tới tốt nhất mà thôi.
Đại Diễn Thiên Đạo Quyết đã đủ khiến Bạch Phàm tránh được vấn đề bất ổn ở bước đầu đạt cảnh giới. Trí nhớ kiếp trước giúp y tu luyện tới từng cảnh giới mà không cần cảm ngộ, bản thân Bạch Phàm đã là cảm ngộ lớn nhất!
Bạch Phàm nhìn bàn tay của mình, đột ngột nắm lại, dù không khí đều bị bóp vỡ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới y, Bạch Phàm không có bất kỳ vui sướng khi làm được việc ấy.
Dường như hết thảy đều thuận lợi.
Nếu để người khác biết, gã ở Chân Tiên sơ cấp, là có thể tay không bóp vỡ không khí, tuyệt đối sẽ bị kinh hãi mà chết.
Loại tình huống này đều do Thuần lực tạo thành. Điều đó cho thấy lực lượng của bản thân Bạch Phàm là vô cùng lớn.
Phải biết rằng, tu sĩ chuyên tu nhục thân, cũng phải đạt tới cảnh giới Kim Tiên, mới có thể làm được một bước này, hơn nữa còn vô cùng miễn cưỡng!!
Bạch Phàm không lưu tâm, bởi vì theo y, bản thân y cũng không thiếu hụt chỗ nào, chỉ cần sau này chuyên tâm tu luyện sẽ khiến chúng trở nên hoàn mỹ hơn.
Cái y cần chính là một nhục thân hết thảy siêu việt, hiện tại lấy được tất cả cái này, vẫn chưa tính là gì.
– Tạch tạch tạch ~~
Cửa đá mở ra, Bạch Phàm đứng ở cửa, ngoài cửa là nhóm hầu tử hầu tôn đứng vây thành vài vòng.
– Không cần xếp thành hàng hoan nghênh, tùy ý là được rồi.
Thần sắc Bạch Phàm lạnh nhạt nói.
Hầu tử hầu tôn:
– …
Tôn Ngộ Không đẩy chúng hầu ra, đi tới trước mặt Bạch Phàm, đánh giá trên dưới đối phương một phen, tia sáng kỳ dị trong mắt nhấp nháy liên tục:
– Chậc chậc chậc, không ngờ trong vòng một ngày, ngươi có thể ngưng tụ Kim Thân, khí tức củng cố dừng lại ở cảnh giới Chân Tiên, có chút bản lĩnh.
Bạch Phàm cười nhạt một tiếng:
– Đáng tiếc ngươi đã tu luyện lên rồi, bằng không ta cũng có thể cho ngươi ngưng tụ Kim Thân như thế.
Nghe xong, Tôn Ngộ Không ngạo nghễ nói:
– Lão Tôn ta không cần, Kim Thân của ta…
– Bất tử bất diệt, có ai mà không biết chứ!
Bạch Phàm cười nhạt nói:
– Đây là Kim Thân mà đặc tính của bản thân ngươi mang đến, nếu phối hợp với Kim Cang Bất Hoại, vậy không còn gì tốt hơn rồi.
Sau đó y vươn tay chụp lấy bờ vai của Tôn Ngộ Không, vỗ nhẹ ba cái, nói:
– Yên tâm đi, đi theo ta, về sau ta sẽ cho Kim Thân của ngươi thăng lên trên cả Bất Diệt Kim Cang.
Tôn Ngộ Không muốn tức giận rồi, hắn cố ý né tránh tay Bạch Phàm nhưng không biết vì sao lúc Bạch Phàm chụp tới được, trong lòng hắn lại có chút tự hào, cũng không né tránh, thậm chí còn hơi hướng về phía trước.
– Bốp, bốp, bốp…
Vỗ vai ba cái, Bạch Phàm lại bảo:
– Được rồi, đợi ngươi thời gian một ngày, cũng đủ để ngươi cùng các con cáo biệt rồi, theo ta lên trời đi.
Trong mắt Tôn Ngộ Không hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng, hắn đáp:
– Đúng vậy, lão Tôn ta phải lên trời làm đại quan rồi.
Thấy dáng vẻ trẻ con này, Bạch Phàm bất đắc dĩ cười lắc đầu, nói:
– Coi ngươi đó, với khả năng của ngươi, cho dù Ngọc đế đem vị trí cho ngươi, cũng dư dả.
Trong lòng Tôn Ngộ Không run lên, thật sâu nhìn Bạch Phàm một cái, không nói được lời nào.
Bạch Phàm đi ở phía trước, cất bước ra khỏi Thủy Liêm động, tiếp tục nói:
– Tuy nhiên ngươi không có năng lực thống soái, chỉ cần bản thân hùng mạnh là tốt rồi.
Tôn Ngộ Không đi theo ở phía sau, nhóm hầu tử hầu tôn bên cạnh tiễn hắn, nước mắt đầm đìa khóc rống.
Tôn Ngộ Không cũng không thèm để ý, khi đạp Cân Đẩu Vân, đi vào giữa không trung, nhìn hầu tử hầu tôn của Hoa Quả Sơn, hô to:
– Các con, gia gia lên trời làm quan trước, chơi đùa thỏa thích, không lâu sau sẽ trở lại mang các con lên.
Sau đó hắn cười thả cửa, tăng thêm mấy Cân Đẩu Vân, phi thẳng lên chín tầng trời.
Bạch Phàm ở phía sau lái tường vân, một đường bay về hướng bầu trời. Tôn Ngộ Không quăng y ở phía sau, một lát liền nhìn không thấy người.
Tôn Ngộ Không bay ở phía trên, quay đầu, thần niệm quét ra, liền phát hiện đã bỏ rơi Bạch Phàm tới ngoài ngàn dặm rồi lập tức đắc ý không ngừng.
Sau đó hắn đợi thời gian một khắc, Bạch Phàm mới từ phía dưới đuổi theo, không vội không chậm, khoanh tay giẫm mây lên trời.
Tôn Ngộ Không hai tay ôm cái đầu, ngáp một cái, nằm ở trên Cân Đẩu Vân, tự nhủ:
– Ha ha, Bạch Phàm à, ngươi cũng quá chậm, lão Tôn ta cảm giác đã ngủ một giấc rồi, mà ngươi cũng chưa…
Bạch Phàm chỉ nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, không nói một câu, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, khiến cho hắn nuốt ngược lời vào bụng.
Ngộ Không kêu lên một tiếng trầm đục, sau đó tiếp tục một mình phóng lên trời.
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!