Tây Du Thí Thiên Ký
Lão Quỷ Ở Lục Thủy Giản
Nhìn thi thể trên đất, Tôn Ngộ Không cau mày hỏi:
– Bọn họ do ai phái tới thế nhỉ?
Khuôn mặt Bạch Phàm không chút cảm xúc, y lạnh lùng đáp:
– Không cần quan tâm, xuất động với trình độ loại này khẳng định là đối phó với ta. Mà ta ở trên trời chỉ đắc tội một người, trừ gả ra không có người thứ hai.
Tôn Ngộ Không hỏi lại:
– Là cái tên Hàn Thiên Sư kia à??
Hắn nheo mắt, dường như muốn trở lại tìm Hàn Văn tính sổ vậy.
Thấy thế, Bạch Phàm bèn vươn tay ngăn cản, y nói:
– Không cần như thế, gả chỉ là hàng tôm tép nhãi nhép mà thôi. Nhìn bộ dạng tự tin của gả, chắc cũng muốn tới Hổ Khiêu Nhai. Nếu gặp cứ tiện tay giết là được.
Tôn Ngộ Không nghe vậy mới gật gật đầu, xem như đồng ý với lời của Bạch Phàm.
Nếu để Hàn Thiên Sư và Chu Tín biết, đối với Bạch Phàm bọn họ chả khác nào con kiến có thể tùy tay bóp chết, phỏng chừng sẽ tức đến hộc máu mất.
Hai người tiếp tục thúc ngựa đi tới, sau khoảng một canh giờ liền thấy một thành trì rất lớn, ngoài thành mười dặm có trạm canh gác, nhìn thấy hai người Bạch Phàm tới, lính gác liền thúc ngựa tới chặn.
– Người tới mau dừng lại!
Thám báo ở bên ngoài vài chục trượng vung đao ra quát to:
– Mau xưng tên ra.
Tôn Ngộ Không đáp:
– Ta chính là Hoa Quả Sơn Thủy Liêm động Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không, mau tránh đường ra.
Đứng kế bên, Bạch Phàm không nói lời nào, mặc cho Tôn Ngộ Không tự giới thiệu.
Thám báo cau mày hô:
– Chưa từng nghe, ta thấy, hẳn các ngươi là gian tế.
Tôn Ngộ Không hừ lạnh nói:
– Ngươi mới là gian tế. Chúng ta là người do Ngọc đế phái tới giúp các ngươi.
Sau đó hắn vung thánh chỉ, lấy ngọc bài ra. Thám báo thấy thế liền tiến lên quan sát, muốn nhìn tu vi của bọn họ nhưng chỉ nhìn ra Bạch Phàm là Chân Tiên sơ cấp, không thể nhìn ra tu vi của Tôn Ngộ Không.
Nhưng họ đoán Tôn Ngộ Không đi chung với Bạch Phàm, còn mang bộ dáng một tiểu đệ xung phong giới thiệu, phỏng chừng tu vi của Tôn Ngộ Không tối đa cũng giống Bạch Phàm, chỉ là Chân Tiên sơ cấp, ước chừng cả cũng chẳng thể gây nên náo loạn gì.
Mặc dù thám báo không có tu vi Chân Tiên nhưng cũng là Thiên Tiên đỉnh cao. Bọn họ tự nhận nếu cùng tiến lên có thể dễ dàng đối phó với một Chân Tiên.
Hơn nữa bên trong Hổ Đầu Bảo đều là cao thủ, không sợ bọn hắn gây rối.
– Được rồi, được rồi, mau đi đi, tới chỗ Cao Chấn đại nhân báo danh.
Thám báo nhường đường nói.
Tuy nhiên bọn họ cũng lập tức bấm tay niệm thần chú, thông qua Linh Điệp báo chuyện xảy ra bên này cho Hổ Đầu Bảo, để thủ quân đằng kia biết.
Sau đó, hai người Bạch Phàm tiến vào Hổ Đầu Bảo khá thuận lợi, làm xong tất cả thủ tục, liền bị mang tới gặp đại Đầu Hổ Bảo thủ quân đại tướng Hỏa bộ đại thần Thất hỏa trư Cao Chấn.
Cao Chấn là một nam tử trung niên uy nghiêm, tuy nhiên ánh mắt lại cao ngạo vô cùng, nhìn người khác đều dùng ánh mắt xét nét cẩn trọng. Đặc biệt khi thấy Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không tới làm chủ quan hậu cần, cho dù chỉ là chưởng quản hậu cần cũng là đại sự, lão đầu tất nhiên phải xem cho kỹ.
Sau khi tiến vào soái phủ, cảnh đầu tiên mà hai người Bạch Phàm thấy là Cao Chấn cùng với các tướng lĩnh đứng trước sa bàn chỉ trỏ, vô cùng đau đầu về việc tiến công và phòng thủ.
Trên thực tế Hổ Đầu Bảo là phía cuối nhất của Hổ Khiêu Nhai, cho dù phía trước đánh nhau thì bọn họ bên này cũng là ngoài tầm với.
Tất cả đều thuộc loại hoàng đế không vội mà thái giám vội, lo lắng vớ vẩn.
Hai người Bạch Phàm sau khi đi vào, Cao Chấn nghe xong bẩm báo liền cùng các tướng lĩnh nhìn kỹ Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không.
Tất cả lập tức nhìn ra tu vi của Bạch Phàm là Chân Tiên sơ cấp, nhưng con khỉ mặt đầy lông lá này quả nhiên giống như trên Linh Điệp miêu tả, nhìn không ra tu vi.
Tuy nhiên, đám người Cao Chấn cũng không quan tâm, cả bọn đều cho rằng Tôn Ngộ Không hơn phân nửa là ẩn giấu khí tức, rất nhiều người đều làm như vậy, tránh để người khác nhìn ra bản lĩnh thật của mình.
Đi cùng Bạch Phàm thì có thể có bản lãnh gì.
Phỏng chừng chỉ là hai Chân Tiên mà thôi nên Cao Chấn cũng không để ý lắm.
Sau đó mấy người Cao Chấn tiếp tục thảo luận tình huống xảy ra ở Hổ Khiêu Nhai, căn bản không xem chuyện của Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không là chuyện quan trọng.
Toàn bộ soái phủ cũng chỉ có thanh âm mấy người Cao Chấn thảo luận, còn Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không đứng ở đó không có việc gì làm.
Sau một hồi, Tôn Ngộ Không xoay sang hỏi người kế bên:
– Này, Bạch Phàm, chúng ta đứng như vậy có phải trông rất ngu không?
Bạch Phàm nhìn thoáng qua sa bàn, liền phát hiện Hổ Khiêu Nhai này đã trải qua một trăm ngàn năm, có một chút khác biệt so với thời đại kia của y. Tuy nhiên trên cơ bản biến hóa cũng không nhiều, tượng thần Nguyên Thủy Thiên Tôn y muốn tìm có lẽ vẫn còn ở chỗ đó.
“Không biết lão quỷ kia còn ở đó hay không.”
Trong lòng Bạch Phàm suy nghĩ.
“Lúc trước bức tranh kia chính là Nguyên Thủy dùng để giận dỗi với hắn, cũng không biết có bị lão quỷ làm hỏng hay chưa?”
Trong lòng Bạch Phàm lúc này có chút không yên lòng, bởi vì trong đầu y đều tràn đầy ý niệm tìm kiếm bức họa Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng với nô bộc lão quỷ ngày xưa.
– Các ngươi đi đâu đấy?
Bỗng nhiên, Cao Chấn quát to.
Hóa ra Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không chả còn kiên nhẫn mà tiếp tục đứng như hai bức tượng nên trực tiếp xoay người rời đi. Cả hai đều là người cao ngạo, sao có thể bị người khác xem thường như thế.
Có thể tới, kỳ thật đã rất nể mặt rồi.
Hai người Bạch Phàm xem tiếng rống vừa rồi như không khí, vẫn tiếp tục đi tới, đẩy cửa chính, bước ra ngoài.
Nhưng hộ vệ phía ngoài nghe Cao Chấn hét lớn lập tức xông tới, vung cao đao kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Bấy giờ, Bạch Phàm và Tôn Ngộ Không đều đứng bất động, trên mặt Tôn Ngộ Không mang theo nụ cười dữ tợn, chỉ có Bạch Phàm là vẻ mặt thản nhiên, dường như mọi thứ không liên quan tới y.
Mấy người Cao Chấn thu hồi sa bàn, cầm kiếm đi tới bên cửa hừ lạnh nói:
– Hai người các ngươi một chút kiên nhẫn cũng không có, bổn tướng làm sao có thể giao lương thảo của Tả Dực đại quân cho các ngươi?
Nghe xong, Tôn Ngộ Không mới lên tiếng:
– Ngươi thích giao thì giao, còn không thì thôi, chúng ta không quan tâm.
– Khốn kiếp!
Cao Chấn quát to:
– Lời này của ngươi thật là càn quấy, hoàn toàn coi quân tình là trò đùa, ngươi có tin bây giờ bổn tướng có thể chém chết ngươi không?
Thấy bản thân bị uy hiếp, hắn cười lạnh.
– Ha ha, ngươi làm được thì làm đi.
Hắn thậm chí còn duỗi dài cổ, khoa tay múa chân một hồi.
– Đến đi, không chém sẽ là cháu của ta.
Cao Chấn lập tức giận dữ muốn rút kiếm chém qua nhưng tướng lĩnh bên người lại vội vàng kéo lão ta lại.
– Tướng quân bớt giận, bọn hắn là người do Ngọc đế phái tới, không thể đắc tội.
Tướng lĩnh thấp giọng khuyên giải.
Tuy không biết vì sao Tôn Ngộ Không dám lớn lối nhưng hai người kia là cầm thánh chỉ tới nhận chức, không thể tùy ý đối phó.
Cơn giận của Cao Chấn còn sót chưa tiêu, lão ta lại nói:
– Cái này đều trách tên yêu hầu chết tiệt kia, nếu không phải nó tạo phản làm cho binh lực bị điều đi, bên này cũng sẽ không trống ghế, bị yêu ma tạo ra chỗ hổng.
Lão đầu hỏi người bên cạnh:
– Con khỉ kia bị hàng phục chưa?
Phó tướng nhanh chóng đáp:
– Bẩm, nghe đồn được chiếu an.
– Vậy là quá hời cho hắn rồi.
Cao Chấn hừ lạnh.
Sau khi Tôn Ngộ Không lờ mờ nhận ra những người này hình như đang nói về mình, sắc mặt hắn trở nên cổ quái.
Thấy thế, Bạch Phàm mới lên tiếng:
– Nếu không có việc gì thì chúng ta đi.
– Đi? Các ngươi muốn đi đâu?
– Ta định đi tới Lực Thủy Giản của Hổ Khiêu Nhai tìm ít đồ.
Bạch Phàm lạnh nhạt đáp lời.
– Lực Thủy Giản?
Bọn người Cao Chấn hít một hơi lãnh khí, vội vàng nói:
– Không thể, bên kia… quá nguy hiểm, không thể đi.
Chỗ nguy hiểm nhất Hổ Khiêu Nhai đại khái chính là Lực Thủy Giản. Cho nên Thiên đình và yêu giới cũng không phái quân coi giữ ở Lực Thủy Giản.
Còn Bạch Phàm, sau khi nghe xong y chỉ cười một cái, không xem đó là việc gì lớn.
Chỗ kia thật sự nguy hiểm là đối với người khác thôi, nguy hiểm nhất có lẽ chính là trường trọng lực tại Lực Thủy Giản. Tuy nhiên Bạch Phàm biết, người đáng sợ nhất chính là lão quỷ trấn áp Lực Thủy Giản kia kìa.
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!