Sắc Sắc Không Không
Chào mừng mày đến với cuộc đời
Chương 2: Chào mừng mày đến với cuộc đời
Nhà Lục Thuận ở cuối thôn. Cuối thôn là một con đường dẫn tới rặng tre um tùm, nơi đó vắng vẻ và hẻo lánh, là nơi mà thôn dân chuyên vứt rác và đi vệ sinh. Gần đó là một mương nước, từ lâu đã sình lên hôi thối. Vì chẳng có đất để làm nhà, mẹ hắn mới phải ra tận nơi này xây một gian nhà tranh nhỏ.
Đi từ trường hắn về nhà cũng mất khá lâu, đã vậy Lục Thuận còn đang đau đớn ê ẩm. Mỗi lần về nhà, thôn dân đi qua đều nhìn hắn với một ánh mắt khinh miệt hợm hĩnh, hắn cũng đều đã quen. Nhưng sao lần này đón nhận những ánh mắt ấy, Lục Thuận lại thấy bứt rứt trong lòng.
Bởi vì câu nói của Hoàng Trư cứ văng vẳng bên tai hắn. Mẹ mày là con đĩ cho cả thôn. Hắn không dám tin vào điều đó. Chắc chắn là thằng khốn nạn ấy chỉ bịa chuyện để nhục mạ hắn. Mẹ hắn là người xinh đẹp nhất, đoan chính nhất, và hiền từ nhất mà hắn biết.
Con đường về nhà vốn quen thuộc như mọi khi, nay bỗng dài đằng đẵng vì những nghi hoặc mơ hồ.
Và rồi, Lục Thuận chợt nghe thấy… một tiếng rên rỉ, và tiếng chân giường kẽo kẹt!
Hắn tưởng mình đang hoang tưởng, nhưng càng bước gần tới ngôi nhà, tiếng động này lại càng lớn dần. Và khi hắn đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, một cảnh tượng kinh hoàng nhất cuộc đời hắn đập vào đôi mắt ngây thơ.
Người mẹ kính yêu của hắn, người mẹ xinh đẹp và hiền từ của hắn, đang trần trụi lõa lồ ở đó. Bầu ngực căng tròn của bà, bầu ngực từng nuôi lớn hắn, đang bị nhào nặn, đang bị giày xéo bởi một bàn tay béo mập và đen đúa. Chủ nhân của bàn tay xấu xí ấy, cũng béo tròn, đen đúa và xấu xí. Đó là Hoàng Hợi, bá hộ của thôn, cũng là bố thằng Hoàng Trư. Lão ta há rộng cái miệng đầy dâm đãng để rên rỉ một cách đầy nhục cảm, mỡ trên người lão rung bần bật theo từng cú nhấp, như một con quỷ xấu xa đang đày đọa và tra tấn mẹ hắn. Lục Thuận thấy mẹ hắn rên rỉ, van xin, nước mắt bà chảy dài trên mặt, cơ thể bà oằn xuống dưới từng cú thúc đầy ghê tởm.
Phản ứng đầu tiên của Lục Thuận là sự phẫn nộ đến điên cuồng. Hắn muốn xông vào cứu mẹ. Hắn muốn cầm lấy con dao bổ củi sau nhà, vung một nhát chém chết con lợn khốn nạn đó, bất chấp cuộc đời hắn sẽ ra sao đi nữa. Không đắn đo nhiều, khi Lục Thuận lấy lại nhận thức, hắn đã thấy mình cầm trên tay con dao bổ củi từ lúc nào. Tay hắn cầm chặt con dao đến run bần bật, bước từng bước xông vào phòng.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng mẹ hắn rên lên:
– Á a a a… Nữa đi anh ơi! Hành hạ em nữa đi! Hôm nay em là của anh mà! Em phải phục vụ anh mà! Nữa đi anh ơi. Em đã nhận tiền của anh là phải để anh được vui trọn vẹn… Á á a a a… Đau em… Không, cứ vui hết mình đi anh ơi… Em nào dám kêu ca gì đâu… Vì thằng Thuận, em chịu được hết mà… Á á a a..
Choang!!
Con dao rơi thẳng xuống viên đá ngoài sân, tạo nên một tiếng kêu làm kinh hãi cả đôi nam nữ đang hoan lạc. Mẹ của Lục Thuận nước mắt trộn lẫn mồ hôi đầm đìa đang quằn quại rên rỉ, chợt hốt hoảng nhìn lên. Bà suýt nữa chết ngất khi nhìn thấy đứa con trai ngây thơ của mình đang đứng đó, đôi mắt sững sờ và bàng hoàng.
– Thuận… Thuận à!
Lục Thuận không biết ngay giờ phút này, đầu hắn còn chút suy nghĩ nào nữa. Tuổi thơ của hắn bị phá hủy tan tành, thế giới quan của hắn bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn. Tâm hồn non nớt của một đứa trẻ 16 tuổi không thể nào chấp nhận nổi sự thực quá khốc liệt này. Hắn muốn bỏ trốn.
Hắn quay đầu chạy trốn. Nước mắt hắn giàn giụa tuôn ra. Hắn cắm đầu chạy về phía nhà thầy giáo. Giờ đây, hắn chỉ còn có thầy để nương tựa. Vì thầy đã nói rằng, nếu gặp chuyện gì, hãy tìm tới thầy. Những lời dạy của thầy biết đâu có thể xoa dịu tâm hồn đang tan nát của hắn.
Nhưng Lục Thuận nào biết rằng, thứ đón chờ hắn, là một hiện thực còn nghiệt ngã hơn nữa. Trước cánh cổng vào nhà thầy, nằm vất vưởng ở đó… một cái xác không đầu! Lục Thuận như sắp ngất xỉu, bởi lẽ hắn nhìn ra được, đây chính là bộ quần áo mà thầy giáo đã mặc lúc sáng. Cơ thể này, bàn tay này, từng nếp nhăn nheo này, chỉ có thể… là thầy!
Hắn cảm thấy quay cuồng. Đây nhất định là một cơn ác mộng. Chưa có gì xảy ra cả. Mẹ hắn, thầy hắn, cuộc sống của hắn, tuổi thơ của hắn, nhất định là vẫn bình thường. Lục Thuận chỉ có thể nghĩ trong đầu, phải làm sao để thoát khỏi ước mơ khốn kiếp này. Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng hét đến khản cổ, một tiếng hét đầy đau thương và tuyệt vọng.
Là Mộng Lan!
Lục Thuận như chết luôn phần tâm hồn còn lại trong người. Hắn điên cuồng chạy ra sau nhà, với một chút hy vọng mong manh đến gần như là tuyệt vọng, rằng hắn có thể cứu được người con gái mình yêu thương.
Nhưng… 16 năm qua, hóa ra hắn đã chỉ sống trong một sự bao che đầy ảo mộng. Đây mới là cuộc đời. Đây mới là thế giới mà hắn sống. Đây mới là lời chào đón hắn bước vào cuộc đời.
Ở đó, giữa khoảnh sân trống trải, là hơn 10 thằng trần truồng nửa quỳ nửa ngồi ở đó, ra sức đè một thiếu nữ thân không mảnh vải xuống đất. Chúng ấn đầu nàng, dứt tóc nàng, sờ soạng nàng, đánh đập nàng. Nhưng đáng phẫn nộ hơn cả, vẫn là con lợn Hoàng Trư. Hai tay hắn ôm xốc bờ hông kiêu sa và thon thả của Mộng Lan lên, gương mặt hắn cười dâm đãng và đểu cáng, cái bụng béo đầy mỡ của hắn đang dộng liên tiếp vào bờ mông quyến rũ của nàng. Lục Thuận chạy tới từ phía sau, đủ để hắn thấy được hai cái mông béo ú và bẩn thỉu của Hoàng Trư, kèm theo cái của nợ đang nảy phầm phập phía dưới, và hắn thấy được cái vật khốn nạn ấy đâm vào trong Mộng Lan, từng cú từng cú một, mà như đâm thẳng vào trái tim Lục Thuận. Nơi thiêng liêng và tinh khôi nhất của một người con gái, nơi mà chính Lục Thuận dù có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nay bị vấy bẩn một cách trần trụ ngay trước mặt hắn. Dòng máu tinh khôi chảy ra từ đó, cũng giống như dòng máu chảy ra từ vết thương không thể nào chữa lành trong tim hắn.
Hắn nhìn thấy Mộng Lan quay đầu lại, và trong cơn hoảng loạn, đau đớn, tủi nhục và tuyệt vọng, ánh mắt trong veo như thu thủy kia bất chợt nhìn thấy hắn. Ánh mắt ấy là thứ sẽ ám ảnh hắn cả đời, sẽ là vết dao khứa sâu vào trong tâm hồn, cũng là sự đánh dấu để hắn bước vào cuộc đời. Một cuộc đời khốn nạn và bất công.
Lục Thuận hét một tiếng đến khản cả họng. Hắn nhìn thấy một khúc gỗ. Hắn lao tới, chộp lấy. Hắn xông vào giữa 10 thằng súc sinh. Hắn vung gậy một cú thật mạnh. Hắn cảm thấy bàn tay hắn toác cả da vì vụn gỗ, nhưng bù lại, hắn cũng cảm nhận được sọ não tên kia đã bị nứt toác. Hắn lại tiếp tục vung gậy, nhưng lần này hắn chẳng đánh trúng ai, vì những cánh tay đồ sộ khác đã tóm chặt lấy cánh tay hắn, bẻ ngoặt nó ra sau.
Một âm thanh ghê rợn vang lên, và Lục Thuận cảm thấy đau đớn chưa từng có. Hắn biết cánh tay mình đã bị bẻ gãy, hắn biết rằng từ giờ hắn đã tàn phế, hắn sẽ không thể nào viết chữ, không thể nào đi thi, không thể nào đỗ đạt. Thậm chí, dù chỉ sống cho ra một con người, cũng đã là chuyện khó khăn. Nhưng đó không phải là điều khiến hắn đau đớn nhất. Vì Mộng Lan nơi đó còn khiến hắn đau đớn nhiều hơn. Hắn há miệng, nhắm thẳng vào cổ một tên gần nhất, cắn thật mạnh. Hắn cắn mạnh tới mức muốn giết chết tên đó. Thằng đó rú lên kêu gào, vài đứa còn lại đã vung nắm đấm đấm thẳng vào mồm, vào mũi Lục Thuận.
Mũi hắn vỡ nát, còn răng hắn thì gãy rụng hết. Máu úa ra đỏ lè cả gương mặt hắn. Hắn không còn giữ được tỉnh táo, lảo đảo ngã lăn xuống đất.
Đám súc sinh vây lại đánh đập hắn bằng những cú đạp tàn ác nhất. Hắn thấy xương sườn mình gãy dập, hắn thấy nội tạng mình đau đớn, hắn thấy gương mặt mình đang bị biến dạng không còn hình người. Nhưng đau đớn hơn cả, là thằng khốn Hoàng Trư vẫn không tham gia. Hắn còn xoay người Mộng Lan lại, để nàng phải tuyệt vọng nhìn Lục Thuận bị đánh đập dã man, và con lợn kia vẫn đang hùng hục nhấp vào nàng từng cú thúc ghê tởm. Chúng đã nhét giẻ vào mồm nàng, để nàng không thể cắn răng tự tử. Sau đó, chỉ thấy con lợn ấy ngửa mặt lên một cách khoan khoái, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lục Thuận đầy khinh bỉ, hắn nhấp một lần cuối cùng vào Mộng Lan, mặc cho cô ú ớ gào thét và đau đớn.
Rồi, để mặc Lục Thuận dở sống dở chết nằm đó, hơn chục thằng, từng đứa từng đứa một, lao vào giày vò chà đạp nàng, mặc cho Lục Thuận giương đôi mắt phẫn uất nhìn từng tên từng tên một. Một màn bẩn thỉu ấy kéo dài suốt mấy canh giờ, cho tới khi Mộng Lan nằm đó, tả tơi và rã rời, như một con búp bê đã bị chơi đến hư hỏng. Và, trong cái nhìn đây căm phẫn của Lục Thuận, Hoàng Trư chỉ từng bước từng bước đến gần hắn, cái của nợ vẫn còn vương máu của Mộng Lan lủng lẳng theo từng bước hắn đi. Hắn giương đôi mắt nhìn xuống Lục Thuận.
– Súc sinh, chào mừng mày đến với cuộc đời.
Hoàng Trư giơ chân, nhắm thẳng vào giữa háng của Lục Thuận, giẫm một cái thật mạnh. Kèm theo đó, là tiếng hét đau đớn thống khổ không gì sánh bằng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!