Áng Mây Giữa Trời
Chương 3: Đi công việc
Tại sao Vy Oanh lại ôm chầm lấy anh? Đôi lúc anh cũng có nghe Trọng Văn bóng gió chuyện Vy Oanh thích mình, nhưng lúc nào anh cũng cho đó là đùa nên bản thân không có phòng bị. Khẽ liếc sang vẻ mặt có chút bất đắc dĩ của Nhật Vũ, Hạo Nguyên hơi ngây người. Chưa bao giờ anh với Nhật Vũ lại tiếp xúc gần như thế.
Theo trí nhớ của anh, Nhật Vũ hoặc tìm cách gây sự, hoặc chỉ lướt qua mà chưa bao giờ có chuyện nhìn thẳng mặt nhau nói chuyện. Có thể vì thế nên Hạo Nguyên anh cảm thấy bối rối chăng?
– Tôi… tôi không hỏi chuyện đó. Chuyện phiên dịch tiếng Ba Lan…
Là chuyện phiên dịch tiếng Ba Lan… tiếng Ba Lan đó ông anh cùng cha khác ông nội ạ. Chứ chuyện yêu đương, hun hít gì của ông, ai mà thèm quan tâm hỏi thăm hỏi thiết…
Và hình như câu trả lời của Nhật Vũ đã làm cho Hạo Nguyên có chút bất ngờ:
– Phiên dịch Ba Lan…
– Cậu Nguyên, cậu Vũ… ông chủ, ông chủ…
Tiếng kêu hốt hoảng của chú Thanh khiến cả Hạo Nguyên và Nhật Vũ lo sợ thật sự:
– Ba con… ba con bị sao?
– Hợp đồng vừa rồi bị huỷ nên ông chủ…
Nên ông chủ không chịu nổi đả kích đã ngất đi, nét mặt tái nhợt của chú Thanh làm Nhật Vũ không đủ kiên nhẫn mà tiếp, cô chạy nhanh vào phòng họp. Thì ra bao lâu nay ba luôn cố ra vẻ mạnh mẽ, ra vẻ cứng rắn nhưng thật ra ông cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt, biết đau đớn biết thất vọng. Vậy mà… vậy mà cô là con lại cứ liên tục tra tấn ông, đánh đập ông bằng những câu nói và thái độ vô tâm…
– Ba… ba có sao không? Để con đưa ba đi viện…
– Không, ba chỉ cần nghỉ ngơi một chút…
Vẻ mặt xanh xao cùng đôi mắt nhắm nghiền bất lực của ba làm trái tim Nhật Vũ đau nhói. Phải làm sao… phải làm để có thể bù đắp lại những lỗi lầm mà cô và mẹ đã gây ra cho ông… phải làm sao đây???
– Vụ làm ăn vừa rồi. Tổng thiệt hại là bao nhiêu?
– Là tất cả…
Là tất cả sao? Nhật Vũ không nghe nhầm chứ? Tất cả là tất cả siêu thị hay tất cả khách sạn? Nhưng có là tất cả cái gì đi nữa thì cũng cả đáng giá cả chục tỷ, không phải gia đình cô rất giàu ư? Sao lại có thể nợ nần tới cả chục tỷ kia chứ?
Hướng ánh mắt như không tin về phía Hạo Nguyên, Nhật Vũ muốn anh ta cho mình một câu trả lời thích đáng. Và Hạo Nguyên chẳng để cho Nhật Vũ thất vọng, anh khẽ hướng cô mà cười khẩy:
– Cậu nghĩ gia sản ông ngoại cậu để lại là núi vàng núi bạc sao? Mà có núi vàng núi bạc thì với độ ăn chơi trác táng như cậu thì…
Mỗi đêm cậu ta bao gái hết gần cả trăm triệu, chưa kể tiền rượu bia, bánh trái. Rồi thì du lịch, cá độ, chưa kể những lần cậu ta dính vào pháp luật… Những lần như vậy phải lo lót cũng mất cả trăm. Và gần đây nhất là chiếc Ferrari 488GTB…
– Nhưng không có tiền thì ông ấy phải nói với tôi chứ? Tại sao lại nhắm mắt đáp ứng hết mọi yêu cầu của tôi? Tại sao chứ?
– Tại sao mà cậu không biết hả? Đến bây giờ mới biết nghĩ cho ông ấy thì muộn rồi.
Muộn… muộn rồi ư? Là muộn quá rồi?
– Còn cách nào không? Chắc chắn phải có cách nào đó chứ?
– Có, nhưng…
Nhưng mà cũng như không thôi, lão già khó tính kia… Anh và dượng đã hơn chục lần cầu xin ông ta gặp mặt để nói chuyện nhưng có lần nào được diện kiến đâu? Đã vậy có lần anh còn bị người giúp việc của ông ta dội cho một xô nước lau nhà…
– Không được đâu…
– Không phải anh nói là không có cách nào khác sao? Nên dù đó có là hang hùm thì tôi cũng phải chui vào.
Kéo lấy một cái vali mà cô mới nhờ chú Thanh mua giùm lên phòng, Nhật Vũ không thể ngờ được nó là nguồn cơn mang lại cho cô hàng tá rắc rối.
*
– Nếu cảm thấy khó chịu, anh có thể mua vé trở về. Tất cả chuyện này là do tôi gây ra, tôi sẽ tự mình giải quyết.
– Tự mình giải quyết???
Cái kiểu cười nhếch của Hạo Nguyên làm Nhật Vũ không sao bình tĩnh được. Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà vung tay “tán” vào gương mặt điển trai kia một cái nên đành dằn mình nhìn đi nơi khác. Còn hai vị khách nữa là tới lượt Nhật Vũ “check-in”, nguyên hai ngày trời không tắm gội, cô chỉ muốn nhanh chóng nhận phòng để tắm rửa và cởi bớt dải quấn ngực cho “dễ thở”.
– Xin lỗi quý khách, vì có chút lỗi kỹ thuật nên… vì nước tràn xuống sàn gỗ…
Vẻ mặt bối rối, khó xử của lễ tân làm Nhật Vũ hiểu cô chỉ có cách xách vali đi thuê phòng ở khách sạn khác, nếu không muốn chung phòng với gã trai Hạo Nguyên.
– Không sao, tôi có thể đi chỗ khác. Cô có thể giới thiệu cho tôi vài khách sạn khác không?
– Dạ, hiện đang vào đỉnh điểm của mùa du lịch. Tôi chỉ sợ các nơi khác cũng đã “full” phòng.
“Full”… đùa cô hay sao vậy? Chỉ ngủ ngáy thôi thì không có gì đáng sợ, nhưng có tắm rửa… Phụ kiện để ngăn không cho vòng một ngồn ngộn của cô xuất hiện trên ngực rất chi là phức tạp. Chưa kể nội y… không được, dù có thế nào cũng không thể chung phòng…
– Là ông ấy…
Chỉ về phía cửa khách sạn, Hạo Nguyên nhanh chóng đuổi theo bóng lưng người đàn ông đang chuẩn bị bước ra ngoài. Không ngờ ông Vượng đó lại ở tại khách sạn này. Ông trời thực sự đã đứng về phía Nhật Vũ rồi, bay như cơn lốc đuổi theo Hạo Nguyên, những tưởng Nhật Vũ sẽ tiếp cận được lão trọc phú bí ẩn đó, nhưng…
Bước chân Nhật Vũ khựng lại, cô quay ngoắt người chết điếng đến mức có thứ mùi thum thủm dính trên áo cũng không nhận ra. Đám đông một mẹ một con liên tục cúi đầu xin lỗi Nhật Vũ khiến con người đang đứng cạnh chiếc xe Audi sang trọng, Đức Hưng không nhìn thấy cô.
Đức Hưng… sao lại là Đức Hưng? Cậu ta là gì của ông Vượng mà lại được đứng ngang hàng, ngồi chung xe với ông ấy?
(còn nữa)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!