Quay Đầu Hoa Nở
Chương 8 : Chẳng Phải Em Đã Từng Ngồi
Và Kalman sẽ trở thành đối tác cung ứng công nghệ tòa nhà, dịch vụ tích hợp hệ thống tòa nhà cho dự án này. Bao gồm các danh mục an ninh, cứu hộ, năng lượng và tự động hóa,..
Nhiếp Tư Hinh đến công ty từ sớm. Cô nghĩ mình đã đến sớm nhất rồi nhưng không ngờ Hác Vĩ còn đi làm sớm hơn cô. Tài liệu cuộc họp do Anna chuẩn bị ngày hôm qua, sáng nay Hác Vĩ liền kiểm tra lại xem có sai sót hay không. Có thể thấy anh ta là người rất khắc khe trong công việc không khác gì tổng giám đốc.
Khoảng 8h, Châu Vĩnh Lâm có mặt ở công ty. Nhưng lúc đó cô ngồi ở trong phòng đọc tài liệu nên không phải chạm mặt hắn. Từ lúc rời khỏi phòng tổng giám đốc đến hôm nay cô chưa chạm mặt hắn lại lần nào.
Gần đến 9h, Nhiếp Tư Hinh mới theo sau Hác Vĩ ra khỏi phòng.
“Cô đợi ở đây, tôi đi gọi Châu tổng”
Anh ta vừa nói rồi gõ cửa đi vào phòng tổng giám đốc.
“Châu tổng, bên YYako đã đến”
Hác Vĩ báo cáo.
Người đàn ông ngồi trên bàn làm việc, khẽ ngẩng mắt.
“Tôi biết rồi, đi thôi”
Châu Vĩnh Lâm đứng dậy bước ra khỏi phòng. Cô ngay lập tức cúi đầu chào. Đôi giày da bóng loáng lướt ngang qua cô. Tiếp theo đó là đôi giày tây của Hác Vĩ.
Nhiếp Tư Hinh mới cụp mắt đi theo sau hai người.
Ba người đi thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc xuống phòng họp nằm phía dưới lầu. Cửa thang máy mở ra, Châu Vĩnh Lâm bước vào trước, rồi đến Hác Vĩ, rồi mới tới cô.
Đột nhiên cô không cẩn thận bị vấp phải cái gì đó rồi loạng choạng. Đôi giày cao gót mới mua làm cô không trụ vững muốn ngã.
Ngay lập tức một cánh tay đưa ra vịn tay cô lại. Nhiếp Tư Hinh hết hồn ngước lên, sau đó là ngại ngùng nói.
“Cám ơn”
Hác Vĩ vẻ mặt không vui đáp.
“Đi đứng cẩn thận”
Cô cảm thấy hơi xấu hổ, vội cúi đầu.
“Xin lỗi anh”
Sau đó mới bước vào trong thang máy. Đáng lẽ cô không nên mang đôi giày này mới phải. Do nhìn thấy đôi giày hiệu này đẹp lại được giảm giá nên cô mới muốn mua nhưng không ngờ khi thử chân thì hơi chật một chút. Nhưng vì nó đẹp quá nên cô liều mạng mua. Bây giờ thì hay rồi, mang lâu liền bị đau chân.
Bình thường cô cũng thích đi giày thể thao hơn để dễ hoạt động. Nhưng công việc này đòi hỏi vẻ bề ngoài nên cô mới phải mang giày cao gót.
Cô đứng bên cạnh Châu Vĩnh Lâm. Còn Hác Vĩ đứng phía trước nhấn nút thang máy.
Suốt quá trình thang máy di chuyển, tầm mắt của cô chỉ đặt dưới sàn nhà không hề ngước lên.
Hác Vĩ nhìn thẳng vào cánh cửa thang máy có khả năng phản chiếu như gương soi. Anh ta nhìn thấy tổng giám đốc và Nhiếp Tư Hinh phía sau. Ánh mắt thoáng tia phức tạp.
Lúc nãy anh ta không nhìn nhầm thì là tổng giám đốc muốn tiến lên.
••••••••••••••••••••••••
“Chiếc vòng rất đẹp”
Cao Hạ Cơ nhìn chiếc lắc trên cổ tay người đối diện, lên tiếng khen ngợi.
Cô gái xinh đẹp ngồi đối diện có mái tóc uốn xoăn thả dài, khuôn mặt thanh thoát trắng trẻo. Cô giơ tay nhìn chiếc lắc, rồi tự mỉm cười.
“Là của Vĩnh Lâm tặng tôi”
Thảo nào…
Một thiên kim tiểu thư như Vương Tịnh Điềm, mỗi ngày đều mang những món đồ hiệu đắt tiền khác nhau trên người. Hôm nay lại đeo một chiếc lắc thủ công không có gì gọi là đắt tiền làm cô ta rất ngạc nhiên. Nhưng khi nghe đến là của người đàn ông kia tặng cô ta liền hiểu ra.
“Cô và Trịnh Quang thế nào rồi ?”
Vương Tịnh Điềm khẽ hỏi.
“Vẫn rất tốt. Cám ơn cô lần trước đã giúp đỡ. Sau này cần gì giúp đỡ cô hãy nói với tôi”
Cao Hạ Cơ cao hứng nói.
Người kia chỉ cười.
“Không cần đâu. Đây chỉ là chuyện nhỏ. Trịnh Quang có một người yêu mình như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”
Tập đoàn nhà cô có sở hữu một công ty giải trí Tinh Tú chuyên đào tạo ra các ca sĩ diễn viên nổi tiếng trong giới. Trịnh Quang là một nhạc sĩ tự do vừa đi du học về, bạn gái của anh ta là Cao Hạ Cơ, mà cô ta lại là bạn của Vương Tịnh Điềm.
Khi hai người đó du học từ nước ngoài trở về, Cao Hạ Cơ đã mở miệng nhờ cô giúp đỡ để công ty giải trí Tinh Tú xem xét mua các bài hát của Trịnh Quang cho gà nhà của mình. Và Vương Tịnh Điềm đã đồng ý giúp đỡ.
Cũng may mắn làm sao, Trịnh Quang là người có thực lực. Người của Tinh Tú nghe qua cảm thấy rất hay cộng thêm vài lời giúp đỡ của Vương Tịnh Điềm, nên các bài hát của Trịnh Quang đã được mua và sẽ nằm trong album tiếp theo của một nam ca sĩ nổi tiếng Doãn Khiên.
“Vậy còn cô, khi nào thì tôi được uống rượu mừng đây ?”
Cao Hạ Cơ liếc nhìn cô, đầy ý cười hỏi.
Vương Tịnh Điềm hai má ửng đỏ, giống như thiếu nữ mới lớn vậy. Cô ta quen biết cô cũng lâu rồi mà chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Vương Tịnh Điềm. Xem ra cô gái này đã mê đắm hoàn toàn người đàn ông kia rồi.
Cô ta từng nghe về Châu Vĩnh Lâm và nhìn thấy hắn trên tạp chí kinh doanh. Là người đàn ông chỉ có thể dùng một từ để diễn tả : hoàn hảo.
Hoàn hảo từ đỉnh đầu đến tận gót chân. Từ vẻ bề ngoài đến phong thái. Hơn nữa còn là tổng giám đốc người người nể sợ. Nếu như không phải Cao Hạ Cơ yêu Trịnh Quang, cô ta nhất định sẽ mê muội vì người đàn ông này.
“Ngày 22 sẽ tổ chức lễ đính hôn, tôi sẽ gửi thiệp mời sau”
••••••••••••
“Những thiết bị thông minh này cho phép người quản lý tiếp cận sâu với hệ thống năng lượng thông qua các công cụ đo lường, thu thập thông tin và kiểm tra định kỳ…”
Lý Tử Nham đứng trên bục, nghiêm túc thuyết trình.
Ở phía dưới là một chiếc bàn gỗ dài, một bên là những đối tác bên Nhật, một bên là người của tập đoàn Kalman. Ngồi chính giữa là Châu Vĩnh Lâm. Hắn uy nghiêm ngồi trên chiếc hình chữ L to nhất, chăm chú theo dõi phần trình bày của Lý Tử Nham.
Nhiếp Tư Hinh được đặt cách ngồi ngay sau lưng hắn để việc thông dịch được thuận tiện. Hôm nay bên phía đối tác cũng chuẩn bị thông dịch viên. Nên cô chỉ cần dịch lại những gì bên họ nói lại cho hắn nghe.
“Chúng tôi đã đưa ra giải pháp EcoS, được thiết kế để khai thác thế mạnh của nền tảng Internet vạn vật, di động, cảm biến, điện toán đám mây, thuật toán phân tích và công nghệ an ninh số. Vấn đề cốt lõi của nền tảng này là sự kết tinh từ nhiều công nghệ để giải quyết toàn diện và đồng thời hàng loạt vấn đề của các tòa nhà hiện đại….”
Nhiếp Tư Hinh từ phía sau nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, bóng dáng cao lớn an tĩnh, không hề nhúc nhích. Như một pho tượng vị thần hy lạp bằng đồng lớn ngồi chễm chệ ở trung tâm.
Sau khi Lý Tử Nham kết thúc phần trình bày. Vị giám đốc người Nhật bên kia tên là Haro Suzuki chậm rãi lên tiếng.
Đợi ông ta nói xong, Châu Vĩnh Lâm hơi nghiêng đầu ra phía sau.
Cô vội rướn đầu lên, âm thanh phát ra chỉ đủ để hắn nghe thấy.
“Ông ta nói rất thích giải pháp này. Việc giao tiếp giữa các thiết bị là rất tốt, giúp cho những người quản lý có thể kiểm soát toàn bộ hệ thống an ninh của tòa nhà. Nhưng ông ta lo ngại về việc bảo mật dữ liệu bởi vì một khi có ai đó xâm nhập vào hệ thống chắc chắn sẽ chiếm quyền điều khiển toàn bộ tòa nhà với mục đích xấu”
Người đàn ông khẽ gật đầu. Sau đó hắn nhìn giám đốc người Nhật kia, thấp giọng đáp lại.
“Về vấn đề này Kalman đã chế tạo ra một phần mềm phòng chống xâm nhập kết nối với máy chủ của các tòa nhà. Phần mềm này sẽ thiết lập vành đai bảo vệ gồm 3 lớp. Khi có dấu hiệu bị xâm phạm, phần mềm sẽ tự động chống lại và báo động. Nếu như tình trạng trở nên nguy hiểm, những kẻ xâm nhập phá được lớp bảo mật thứ hai. Phần mềm này sẽ tự động chuyển tất cả dữ liệu và quyền điều khiển tòa nhà về máy chủ an ninh của Kalman. Để đi vào chi tiết, Lý Tử Nham sẽ thuyết trình về phần mềm KSI”
Thông dịch viên bên phía kia vội dịch lại cho ông ta nghe.
Lý Tử Nham bắt được lời nói của tổng giám đốc ngay lập tức tiếp lời trình bày.
“Xâm nhập và chiếm giữ điều khiển toàn bộ hệ thống là một vấn đề nan giải hiện nay khi các công ty trên thế giới muốn áp dụng nền tảng Internet vạn vật vào công nghệ tòa nhà. Do đó Kalman đã tạo ra phần mềm KSI…”
Nhiếp Tư Hinh ngồi bên cạnh nghe không cũng đã muốn nhức đầu. Nhưng cô phải ráng nuốt những thông tin thiết yếu này vào đầu để khi trở về trau dồi thêm vốn từ ngữ về những vấn đề công nghệ này.
……
“Kalman quả nhiên không làm chúng tôi thất vọng”
Cuộc họp kết thúc, mọi người rời khỏi phòng họp, Haro đứng lại sảng khoái cười nói với hắn.
Nhiếp Tư Hinh đứng phía sau người đàn ông nhỏ nhẹ dịch lại nguyên câu văn.
“Cám ơn ngài Suzuki nhưng tôi nghĩ là do YYako chiếu cố chúng tôi thôi”
Châu Vĩnh Lâm trên môi một nụ cười như có như không.
Haro cười cười gấp gáp lắc đầu.
“Tổng giám đốc quá lời rồi. Là hân hạnh của YYako mới phải. Không biết có tiện không nếu tôi muốn mời Châu tổng đi ăn trưa ?”
“Ông ấy muốn mời Châu tổng ăn trưa”
Nhiếp Tư Hinh thấp giọng nói lại với hắn. Cô cảm giác bàn chân mình đang bắt đầu sưng lên trong đôi giày cao gót này.
Người đàn ông khẽ cười đáp.
“Nên để tôi mời”
••••••••••
Thế là buổi trưa Nhiếp Tư Hinh không hề được nghỉ ngơi mà phải đi theo Châu Vĩnh Lâm ăn trưa cùng với Haro Suzuki. Ngay cả Hác Vĩ là trợ lý cũng không cần đi theo. Mà cô vì là thông dịch viên nên mới bị lôi đi.
Cô theo bọn họ đến một nhà hàng sang trọng kiểu cổ xưa của Trung Quốc. Có những gian phòng riêng dành cho khách V.I.P. Rất kín đáo và yên tĩnh.
Đồ ăn của nhà hàng này rất nổi tiếng. Cả một bàn dọn ra đủ loại hương sắc. Nhiếp Tư Hinh âm thầm nuốt nước bọt. Bất công thay cô chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Bởi vì cô phải ngồi phía sau thông dịch cho Châu Vĩnh Lâm.
Bọn họ bàn đủ thứ chuyện từ thương trường, chính trị, xã hội đến cả sở thích nuôi cá của vị giám đốc người Nhật kia làm cô dịch mỏi cả mồm.
Trong lúc hai người trò chuyện, Haro liên tục liếc mắt qua cô.
Một lát sau đột nhiên mở miệng.
“Thông dịch viên của Châu tổng xinh đẹp thật”
Ông ta cười thấp, ánh mắt mờ ám quét trên cơ thể cô.
Nhiếp Tư Hinh cứng người. Nảy sinh một loại cảm giác ghê tởm.
Một hồi lâu thấy cô không lên tiếng phiên dịch. Châu Vĩnh Lâm mới nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn thẳng vào cô khiến Nhiếp Tư Hinh không thể tránh đi, cô nhỏ giọng nói.
“Ông ấy khen tôi xinh đẹp”
Châu Vĩnh Lâm không đáp, một tia quỷ dị xẹt qua con ngươi đen thẳm. Hắn xoay người cười cười mở miệng.
“Ngài Suzuki cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị một món quà riêng đang được gửi đến khách sạn cho ngài. Tôi nghĩ ngài nên trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi”
Nghe người thông dịch nói lại, Haro liền bật cười lớn.
“Tôi thích cậu rồi đấy”
Câu này ông ta đặc biệt nói bằng tiếng Anh.
Ông ta không ngờ hắn lại nhanh nhạy đến vậy.
Nhiếp Tư Hinh nhìn ông ta, chỉ cảm thấy khó chịu. Ánh mắt của ông ta nhìn cô đen tối cỡ nào cô đều nhìn thấy rõ. Cô nhìn ra đương nhiên người đàn ông kia cũng sẽ nhìn ra
Nhưng mà những lời của Châu Vĩnh Lâm, cô cũng cảm thấy rất mờ ám. Dường như đối với hắn việc này rất bình thường.
Nói thêm vài câu, Haro đã cáo lui đi trước. Trong phòng chỉ còn mình cô và hắn.
Nhiếp Tư Hinh vốn định thở phào nhẹ nhõm vì sắp xong việc nhưng chợt nhận ra chỉ còn hai người ở trong phòng. Lồng ngực có chỗ nào đó căng thẳng.
Cô ngồi phía sau nhìn bóng lưng to lớn của hắn không chút động tĩnh. Hắn hình như vẫn chưa có ý định ra về.
Đột nhiên, Châu Vĩnh Lâm mở miệng làm cô giật mình.
“Lại đây”
Hắn không xoay người lại nhìn cô, chỉ khẽ cất giọng.
Nhiếp Tư Hinh chần chừ bước lên, nhỏ giọng hỏi.
“Châu tổng có gì căn dặn ?”
“Đến đây ngồi”
Người đàn ông liếc đến chỗ ngồi đối diện.
Cô không cần suy nghĩ ngay lập tức từ chối.
“Tôi không dám thưa tổng giám đốc”
“Chẳng phải em đã từng ngồi rồi sao ? Có gì không dám”
Người đàn ông khóe miệng hơi nhếch.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!