Tối Tiên Du (Dịch) - Tuyết Cơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Tối Tiên Du (Dịch)


Tuyết Cơ



Tây Môn Suất mắt thấy Lâm Phiền đã giải trừ trói buộc, định lặng lẽ đánh bài chuồn, hắn lập tức nói:

– Lâm Phiền, đem Huyết Diệu thạch trả cho người ta đi.

Tuyết Cơ lập tức nhìn về phía Lâm Phiền đang đứng trên đất:

– Hắn nói Huyết Diệu thạch đang ở trên người của ngươi.

– Hắn nói thì ngươi sẽ tin à?

Tây Môn Suất hỏi lại.

Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng:

– Đạo sĩ lỗ mũi trâu của chính đạo đều dạy đệ tử cùng một dạng, căn bản sẽ không nói dối, nếu như nói dối thì mặt bọn họ đều ngại mà đỏ đi cả.

Tây Môn Suất cười khổ lắc đầu:

– Tên này là quái nhân đó.

Lâm Phiền giá phong chậm rì rì bay lên trên rừng trúc:

– Yêu nhân tà đạo, xem chiêu.

Vừa dứt lời hắn liền xuất ra một lá phù, Tuyết Cơ mệt mỏi không thèm để ý hắn, một thanh trúc kiếm bay ra đâm xuyên qua tấm phù rồi thẳng đến trước mặt Lâm Phiền. Tuyết Cơ vừa động ngón tay, thân trúc kiếm liền động đánh vào người Lâm Phiền, đem hắn đánh rớt xuống trúc hải. Lâm Phiền còn hét thảm một tiếng ai da.

Giả vờ, nhất định là giả vờ đó bà chị. Tây Môn Suất rơi lệ đầy mặt, tên này còn giả rất giống đó, hiện tại không có cách nào giải thích chuyện này, đối với tu vi của Lâm Phiền, chính mình lại bị truy kích, vậy thì mần răng lấy được Huyết Diệu thạch.

Lâm Phiền cũng rất do dự, Vân Thanh môn có môn quy, tại mười hai châu, nếu như gặp phải người tà phái thì không địch lại có thể trốn đi, nếu địch lại thì nhất định phải diệt diên kia. Mình và Tây Môn Suất hợp tác thì có thể đánh một trận, nhưng bản thân mình lại không tin tưởng được tên kia. Tây Môn Suất tu vi không quá tệ, nhưng nhân phẩm lại cực kỳ nát, nói không chừng còn có thể bỏ mình mà chạy lấy thân đấy. Ầy… dù sao thì tự mình âm trầm phát tài vẫn là tốt hơn, bất kể thế nào thì ma giáo vẫn là minh hữu, mà Tây Môn Suất lại đang bị ma giáo truy đuổi, vậy tên này là địch nhân rồi đấy nhỉ.

Tây Môn Suất làm sao để cho Lâm Phiền chiếm được tiện nghi còn bản thân mình lại cam tâm chịu tiếng xấu chớ, vậy nên hắn nói:

– Tuyết Cơ, không cần biết là ngươi tin hay không tin bản soái, nhưng ngươi cứ đem tên tiểu đạo sĩ kia ra tìm tòi thì nhất định sẽ có Huyết Diệu thạch. Nếu như không có, ta và ngươi tái chiến, thế nào? Nếu như ngươi với ta bây giờ đánh nhau, chỉ sợ lại tiện nghi cho người ngoài.

Nếu như Tuyết Cơ là người chính đạo thì chắc chắn không bị mấy lời thế này mà thay đổi tâm ý. Nhưng Tuyết Cơ dù sao cũng là người bên tà phái, Lâm Phiền trong mắt nàng chỉ như một con kiến hôi vậy, nàng tự giữ thân phận không thèm đả thương đến Lâm Phiền. Bây giờ lại nghe Tây Môn Suất nói như thế, nội tâm bất chợt nghĩ lại một chút, bắt tên này tra hỏi cũng không có tổn thất gì, vì vậy Tuyết Cơ mở miệng nói:

– Tiểu đạo sĩ, lên đây.

Lâm Phiền vừa vẽ xong một tấm phù, tấm phù nháy mắt liền biến mất. Lâm Phiền xoay người chậm rãi phiêu lãng bay lên quát lớn:

– Tà nhân, xem ta làm sao thu phục ngươi.

Tuyết Cơ cười lạnh:

– Cho ngươi ba chiêu thì như thế nào? Ánh sáng đom đóm mà dám cùng nhật nguyệt so đo.

Lâm Phiền giận dữ cắn răng, chậm rãi vẽ tiếp một tấp phù Thổ Lôi quyết, vung tay lên, phù chú bay về phía Tuyết Cơ, nàng một tay bắt lấy, phù chú hóa thành một đạo lôi điện, Tuyết Cơ không chút nào bị Thổ lôi phù làm cho lay động. Tuyết Cơ nói:

– Còn hai chiêu.

Nàng là người có tâm cơ, hiện tại vẫn đang âm thầm quan sát Tây Môn Suất, tuy bây giờ nàng nắm chắc có thể chiến thắng tên này, nhưng Tây Môn Suất vẫn còn Càn Khôn giới chỉ, nếu như Huyết Diệu thạch nằm trong Càn Khôn giới chỉ, vậy chỉ có thể chém giết Tây Môn Suất mới có thể lấy lại được. Nhưng nếu đánh bại Tây Môn Suất là dễ dàng thì giết chết tên âm hồn này lại không nắm chắc.

– Hỏa linh chú.

Lâm Phiền hô to một tiếng, Hỏa linh chú bay ra.

Tuyết Cơ lại bắt lấy Hỏa linh chú, không có chút thương tổn nào. Tuyết Cơ nói:

– Chiêu thứ ba, sau đó ngươi chết được rồi.

Tuyết Cơ vừa dứt lời, đột nhiên có cảm giác không ổn, một thanh linh tám thanh trúc kiếm lập tức phân thành ba tầng hộ thể, rồi sau đó một tiếng trầm đục, ba tầng trúc kiếm bị đánh thành một cái lỗ lớn, thân thể Tuyết Cơ như gặp phải trùng kích, toàn thân run rẩy hạ xuống, nàng kinh hãi nói:

– Quý Thủy Âm Lôi?

– Lại tới rồi.

Tây Môn Suất đem vòng Càn Khôn hộ thể, tình trạng thật đáng báo động mà.

Cái phá lôi ghẻ này, vậy mà lại không làm được tích sự gì. Lâm Phiền đối với Quý Thủy Âm Lôi phi thường thất vọng, đến cả máu còn không phun ra nữa kìa. Thế nhưng Lâm Phiền không biết, phù chú Quý Thủy Âm Lôi lực thương tổn thì bình thường, nhưng lực uy hiếp lại vô cùng kinh người.

Tuyết Cơ thấy thái độ của Tây Môn Suất liền vội vàng vận khí tâm pháp chửa thương, đồng thời cũng bắt đầu đề phòng:

– Cao nhân phương nào lại ra tay ám toán?

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách., Tây Môn Suất quát:

– Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Cáo từ.

– Chạy đi đâu!

Vừa thấy Tây Môn Suất bay đi, Tuyết Cơ lập tức khu động kiếm quyết, một trăm linh tám thanh kiếm từ bên trong rừng trúc bay ra, bốn phương tám hướng bao vây Tây Môn Suất lại. Tuyết Cơ quát:

– Tây Môn Suất, ngươi cũng dám ám toán ta.

Tuyết Cơ đem Quý Thủy Âm Lôi đổ lên đầu Tây Môn Suất, ai bảo tên này là thiên tài tu chân, lại còn hèn hạ vô sĩ nữa.

Một trăm linh tám thanh mặc dù là trúc kiếm, nhưng ưu thế thì không cần Tây Môn Suất phải giải thích,Tây Môn Suất hét to một tiến, thân thể biến ảo mấy lần, một tay nắm vòng Càn Khôn quét quang một vòng, đem trúc kiếm đánh rơi, thuận tay đem vòng Càn Khôn đánh về phía Tuyết Cơ. Tuyết Cơ lại triệu hồi ra ba mươi sáu thanh trúc kiếm ngăn cản vòng Càn Khôn, đồng thời bảy mươi hai thanh trúc kiếm khác bay vụt về phía Tây Môn Suất.

Tây Môn Suất kêu khổ liên tục, kế bên là trúc hải, Tuyết Cơ có thể dùng trúc kiếm vô cùng vô tận, không bao giờ hết. Chạy thôi! Tây Môn Suất người xông về phía trước, một cước giẫm lên vòng Càn Khôn, rất nhanh bay xéo phóng vọt đi. Tuyết Cơ lo lắng nhất chính là chiêu này của Tây Môn Suất, cái vòng Càn Khôn hiệu dụng vô cùng, ghét nhất là có thể khống chế phi hành, tốc độ vô cùng nhanh.

Nhưng trấn giáo chi bảo không thể không đuổi theo, Tuyết Cơ đạp kiếm truy đuổi, Lâm Phiền lúc này lại bị bỏ rơi ở trúc hải. Lâm Phiền lấy ra Huyết Diệu thạch nhìn một hồi, cái món đồ chơi này không phải pháp bảo, cũng không phải tài vật, vì cái gì mà nhiều người như vậy tranh đoạt chứ? Tên Tây Môn Suất này cũng rất xấu nha, hắn đang hướng về phía Cửu Lang sơn mạch mà chạy, xem chừng chính là muốn mượn tay chính đạo cùng tán nhân liên thủ tiêu diệt Tuyết Cơ. Bất qua cô nàng Tuyết Cơ này chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.

Vào lúc đại chiến tà đạo đại chiến, chính đạo vô cùng bất lợi, bời vì tà phái âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, ví dụ như Tây Môn Suất hiện giờ dụ định xâm nhập, nhìn tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại có thể hại chết rất nhiều cao thủ chính đạo. Đây chính là nguyên nhân đệ tử nên xuất ngoại lịch lãm đấy.

Đã không có ai để ý đến mình, vậy mình đi thôi…

Lâm Phiền không vội vàng rời đi, mà hắn đi mua chút ít lương thực, lại làm một vài việc, sau đó mới ung dung hướng về Liên Hoa sơn mà bay.

Vừa vào Cửu Lang sơn, Tuyết Cơ xuất hiện, ngăn cản đường đi của Lâm Phiền. Lâm Phiền “Ai da” một tiếng, lập tức khẩn trương đề phòng.

– Thoát!

Tông chủ chỉ ngón tay về phía Lâm Phiền.

– Hỏa Linh phù!

Lâm Phiền lại xuất thủ.

Tuyết Cơ đem một đạo chân khí đánh bay Hỏa linh phù, sau đó chân chí biến thành đại thủ, đem Lâm Phiền bắt bỏ vào rừng, lột sạch quần áo… Hồi lâu sau, Tuyết Cơ phiêu nhiên rời đi.

Không nên hiểu lầm, Lâm Phiền chỉ là bị lột sạch và sờ soạng một phen, không có bất kỳ tình huống 18+ nào đâu. Lâm Phiền mặc quần áo bên cạnh thở dài, nữ nhân này…

Lâm Phiền sớm đã biết Tây Môn Suất tên vương bát đản này sẽ không để mình sống yên ổn, cho nên Lâm Phiền căn bản không mang Huyết Diệu thạch trên người, bất quá, Lâm Phiền tuyệt đối không thể tưởng tượng được Tuyết Cơ lại dùng thủ đoạn trực tiếp đến vậy. Trong lúc đó, hắn phải trải qua suy nghĩ phản kháng, không phản kháng, phản kháng, không phản kháng, cuối cùng đã quyết định không phản kháng, bởi vì Lâm Phiền không có cảm thấy sát ý trên mặt cô nàng này. Mặt khác, mình quả thật không phải là đối thủ của Tuyết Cơ.

Chẳng qua, kẻ lột quần ta, cả đời truy đuổi. Cho dù ngươi là nữ nhân xinh đẹp… quần cũng cởi, ngươi lại là tà phái, ngươi không có nghĩ gì sao? Cụ thể là gì thì Lâm Phiền cũng không biết, chỉ biết sau khi Tuyết Cơ bay đi thì mình lại có cảm giác mất mát, thậm chí còn nghĩ rằng muốn nàng sờ soạng thêm lần thứ hai đấy…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN