Tuế Nguyệt Thiên Thu - Đạo Hữu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Tuế Nguyệt Thiên Thu


Đạo Hữu



– Bây giờ cần phải đi đến Băng Ma Sơn, ngươi có biết nơi đó hướng nào không

Viêm Dung 2 tay ôm chặt cánh tay trái của Linh Dạ nhưng vẫn bình thản hỏi hắn, tựa như nàng đã quên đi nỗi sợ đối với Bách Lý Ảo Cảnh này

Linh Dạ trầm tư suy nghĩ một chút rồi ôm chặt Viêm Dung và bay về hướng Bắc

Thời Thượng Cổ thì Linh Dạ đã từng vào ảo cảnh này khám phá một lần nên dĩ nhiên là hắn vẫn còn nhớ vị trí của từng địa phương

Khi hắn và Viêm Dung đang bay thì thấy một cái đỉnh núi băng tuyết bao la bạt ngàn, khác với chỗ lúc đầu cây cỏ xanh mướt thì nơi này tuyết rơi dày đặc

Viêm Dung đang quan sát thì bỗng nhiên chỉ vào một cái đền nhỏ trên lưng núi, nàng nói với Linh Dạ

-Là nó, ta cảm giác được khí tức của Hàn Liên Âm Hỏa

Linh Dạ gật đầu không nói gì, hắn hiện tại bởi vì đang kiêng kị cái luồng khi tức kinh người kia. Hắn thầm nói

-Chuyện gì đã xảy ra, mặc dù yêu thú nơi này mạnh bất thường nhưng cả con Dạ Long bá chủ của Bách Lý Ảo Cảnh này cũng không thể mạnh như vậy được

-Nè, ngươi có chuyện gì sao ? Mau vào thôi

Viêm Dung lên tiếng thì hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh lại khỏi những suy nghĩ loạn trong đầu. Linh Dạ bỗng nhận ra là hắn và Viêm Dung đang đứng trước một ngôi đền có kiến trúc cổ xưa, tuy bị thời gian mài mòn nhưng vẫn cứ vững trãi trên vách núi

-Sau khi đạt được truyền thừa, chúng ta phải mau rời khỏi đây… nơi này không thể ở lâu

-Ta biết, ta cũng không định ở lâu đâu

Linh Dạ cẩn thận nói với Viêm Dung và cùng nàng đi vào bên trong ngôi đền, ngôi đền này nhìn bên ngoài rất nhỏ nhưng bên trong là cả một không gian rộng đến vô tận

-Thẳng đến phía trước, ta cảm giác được Hàn Liên Âm Hỏa

Nghe Viêm Dung nói vậy thì hắn cũng ẵm nàng lên dồn toàn bộ sức lực lẫn chân khí chạy như bay về phía trước

Ngôi đền này rộng vô cùng, khiến cho bản thân hắn chạy một lúc cũng thấy ngán ngẫm. Hắn đang tặc lưỡi than thở thì bỗng nhiên dị tượng xuất hiện

Viêm Dung trên tay hắn cũng hoảng sợ bởi vì bên trong ngôi đền bỗng nhiên biến thành một vùng không gian tối đen như mực. Bất quá nàng vẫn nhìn thấy rõ Linh Dạ và hắn cũng nhìn thấy rõ nàng

-Yên lặng, có dị tượng…. nơi này không đơn giản

-Ân…

Viêm Dung mặc dù gương mặt vẫn bình thản nhưng tay nàng lại ôm chặt lấy hắn hiển nhiên nàng đã vô cùng sợ hãi rồi, mặc dù nham hiểm bao nhiêu nhưng ở nơi này thì nàng chỉ là một sinh linh yếu đuối

Bỗng nhiên trong không gian truyền đến một tiếng “xoẹt” vô cùng lớn, dù là tiên nhân thời Thái Cổ cũng phải hộc máu

Linh Dạ thì không bị gì nhưng mà Viêm Dung bỗng nhiên phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh, hắn liền đưa nàng vào cái tiểu không gian ý thức của bản thân rồi chậm rãi đi từng bước lên phía trước cái không gian tối mịt này

Hắn tạo ra một Hỏa Cầu phóng về phía trước nhưng đến cuối cùng vẫn không có gì. Hỏa Cầu dường như đang bay vô cùng vô tận, tiếng nổ cũng không nghe thấy

Bỗng nhiên Linh Dạ cảm ứng được sau lưng có một luồng khí tức kinh người, hắn khẽ xoay người nhìn lại sau lưng thì thấy một cái Nam Nhân Tóc Bạc đang nhìn hắn

-Quả nhiên… luồng khí tức kinh người đó đến từ người này

Linh Dạ nhìn nam nhân này, nam nhân này cũng hờ hững nhìn lại hắn. Nam nhân này có gương mặt vô cùng tuấn tú, từng cái cơ quan, vị trí trên gương mặt được phân bố vô cùng hài hòa tạo nên một gương mặt đẹp hoàn hảo. Mái tóc bạc không gió mà bay của hắn dài thẳng xuống lưng khiến cho người ta cảm thấy thật tiêu sái

Diện mạo của cả hai đều xuất sắc tuyệt hảo, không ai hơn ai. Hai cái nam nhân đẹp tuyệt mỹ đứng đối diện nhìn nhau giữa cái không gian tối đen này tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp mà kì lạ

Nam nhân đó sau khi nhìn Linh Dạ thật lâu rồi cũng nói

-Đạo hữu… vì sao ngươi lại quấy rầy động phủ của ta ?

Khí thế của y tỏa ra vô cùng áp bức khiến cho Linh Dạ cảm giác được một sự cường đại mà hắn chưa từng được gặp qua. Tinh Vũ Song Vương, Viêm Vân, Đại La Thiên Tôn, Luân Đế, Cổ Hoàng…. tất cả hợp lại vẫn chưa bằng một phần của nam nhân trước mặt này

Linh Dạ cũng không muốn tự tìm phiền phức nên hắn liền chắp tay nói

-Thật xin lỗi đạo hữu, ta chỉ là có người quen muốn đạt được truyền thừa cuối cùng của Hàn Liên Âm Hỏa, ta không có ý muốn quấy rầy ngươi

Nam nhân đó nhíu mày lại rồi thở dài nói

-Cái ngọn lửa đồ chơi đó sao… ? Nếu thích thì ngươi cứ vào, ngọn lửa đó bỗng nhiên xuất hiện ở đây từ mấy vạn năm nay thật sự vô cùng chướng mắt. Đạo hữu muốn làm gì nó thì cứ làm

Linh Dạ chắp tay đa tạ một cái rồi cười nói

-Người quen của ta bởi vì sự xuất hiện của đạo hữu mà bất tỉnh, có lẽ phải đợi một khoảng thời gian ở đây mới có thể tiếp tục đạt truyền thừa. Mong đạo hữu thứ lỗi

Nam nhân tóc bạc không nói gì, chỉ nhìn hắn thật lâu rồi cười lớn nói

-Không phải ai cũng có tư cách để ta gọi “đạo hữu” đâu, ngươi cũng đừng khách sáo, khiêm tốn nữa. Cứ thoải mái đi…

Nam nhân đó xoay người đi rồi bỗng nhiên tay của y hóa thành chưởng lao đến Linh Dạ, trên tay y có một luồng khí xanh nhạt

Linh Dạ cũng nhanh tay đưa ra một chỉ để đón lấy chưởng đó, trên đầu ngón tay hắn tụ thành Hư Vô Chân Khí rồi cũng lao đến một chưởng của nam nhân

“Ầm…. uỳnh….”

Khoảnh khắc mà một chỉ và một chưởng gặp nhau thì cả Bách Lý Ảo Cảnh dường như chìm trong tận thế, khi tiếng nổ vô cùng lớn đó vừa lan ra thì cả bầu trời của Bách Lý Ảo Cảnh chìm trong đêm tối, sấm chớp xuất hiện khắp nơi. Các yêu thú hùng mạnh khắp nơi cũng vội vàng cúi người xuống thể hiện sự tôn kính lẫn sợ hãi

Linh Dạ cảm thấy vô cùng bất ngờ, nam nhân tóc bạc này lại mạnh như vậy. Hắn có cảm giác nếu phải chiến đấu sinh tử với nam nhân trước mắt thì phần thắng của hắn không vượt quá 5 phần

Riêng nam nhân tóc bạc cũng vô cùng chấn động, cái thiếu niên mỹ lệ trước mắt lại có thể sánh ngang y. Lúc này đây y lại vô cùng kiêng kị cái thiếu niên này

Sau đó cả hai đều chắp tay cúi chào nhau, nam nhân đó cười cười nói

-Thật không nghĩ đến… trên thế gian này vẫn còn người có thể đối chiến cùng ta, ta được gọi là Thế Tôn

Linh Dạ cũng cười lại rồi nói

-Ta cũng không nghĩ đến lần này đến Bách Lý Ảo Cảnh lại có thể gắp được đối thủ như đạo hữu. Mọi người gọi ta là Âm Tử nhưng tên ta là Linh Dạ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN