Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 18


CHƯƠNG 4 : TỘI LỖI

Dũng và Bình lao xe nhanh về phía ngôi nhà, phanh lại và cả ba người lật đật xuống xe lao nhanh chen vào và xuyên qua đám đông. Căn nhà cấp bốn cũ kĩ chặt kín cả người, bên trong nhà có những tiếng khóc nấc và gào thét, dòng người hiếu kì xung quanh cứ mỗi lúc tràn vào trong nhà đông dần lên. Vào sâu hơn nữa nơi cuối căn nhà, nơi nhà vệ sinh có hai người đang mặc sắc phục cảnh sát đứng ngăn những người đến gần. Họ như cố tạo ra một vùng cấm xâm nhập nhỏ phía sau lưng mình. Cạnh đó phía dưới chân họ, hai ba người đàn bà đang nằm vật vã khóc lóc thảm thiết, cánh tay cứ dươn ra như cố chạm vào cái gì đó nhưng bị hai người cảnh sát cản lại. Dũng tiến vào gần hơn và cố nhìn xuyên qua những khe hở giữa những hai người cảnh sát thì hắn như chết lặng. Phía sau họ, một xác chết nam trần truồng và khuôn mặt rất trẻ nhưng đơ lại, mắt trợn ngược, miệng há hóc, tư thế nằm rất quái dị, chân như co quắp lại , tay dạn ra năm ngón và đưa dài ra phía trước… Hắn rùng mình khi có một cái không khí lạnh buốt vừa hắt qua người mình. Thoang thoảng một cái mùi tanh hôi và thối rửa. Không khí trong phòng như ảm đạm lạ thường. Bất chợt, có ánh sáng lóe lên phía sau hắn. Bình đang cầm chiếc máy ảnh kanon trên tay và bấm chụp lia lịa. Bình cố gắng rướn người qua hai người cảnh sát và cứ thế bấm máy, ánh sáng đèn flash của chiếc máy ảnh cứ liên hồi lóe lên rồi tắt. Hai người cảnh sát cố gắng đẩy Bình ra nhưng cũng không dám rời vị trí đang cố đứng.
Dũng định thần tiến tới và đưa thẻ công an của mình ra trước mặt hai người cảnh sát. Sau đó hắn quay lại nhìn mọi người và đưa cao chiếc thẻ công vụ của mình lên trên cao nhằm cho mọi người trông thấy. Sau đó hắn nói mạnh bạo :
-Tôi là công an điều tra của Tỉnh. Xin tất cả bà con, hãy nhanh chóng di chuyển ra ngoài để giữ nguyên vẹn hiện trường cho tiện công tác điều tra. Mọi hành động chống đối đều bị truy cứu trách nhiệm. – Hắn nghiêm nghị. Ánh mắt ánh lên sự cương quyết. Sau đó hắn nhìn một nhóm thanh niên đang lố nhố :
-Xin nhờ mấy anh giúp dùm, cố gắng đừng để ai vào bên trong này nữa…Xin mời bà con nhanh ra ngoài dùm – Hắn nghiêm nghị nhắc lại. Lúc này, trong đám đông cũng có vài người lớn tuổi mở lời khuyên mọi người ra ngoài. Trong tâm lí chung của đám thị dân hiền lành và chất phát này thì ngoài hiếu kì ra thì họ cũng chẳng muốn dính vào việc chính quyền, việc của công an làm gì. Chỉ tội rắc rối, phiền thân. Cho nên khi nghe Dũng xưng là công an Tỉnh thì họ cũng không muốn cà cưa. Đám đông bắt đầu tản mác ra ngoài sân. Nhưng sự hiếu kì không dứt, chốc chốc lại ngó vô nhà và xì xào bàn tán. Bên trong căn nhà lúc này còn lác đác vài người. Lúc này, Dũng ngồi xuống đưa tay dìu người đàn bà trạc tuổi mẹ mình , khuôn mặt bơ phờ, đôi mắt đỏ ngầu nước mắt cứ dàn dụa ,đang nằm vật vã khóc lóc và thều thào đứt quãng :
-Đừng bỏ…mẹ…Tân ơi! Hu hu hu . Tân ơi!…Con ơi…
-Xin cô bình tĩnh và bớt đau lòng – Hắn nghĩ đến hình ảnh của mẹ mình hôm em trai hắn chết và cảm thấy như đồng cảm với cảm giác lúc này của người đàn bà. Vài người gần đó đi tới đỡ người đàn bà và dìu tới chiếc giường gần đó. Có lẽ họ là người thân của gia đình, mắt ai cũng đỏ ngầu và sưng mọng. Khuôn mặt ánh lên vẻ sầu não đến nao lòng. Hắn kìm nén xúc động đang trào dâng và nhìn xung quanh một lượt… Bình đang đứng thẫn thờ nhìn vào đám người nơi mẹ Tân đang vật vã khóc lóc như lịm đi. Hắn không nói gì, quay qua nhìn bạn mình rồi nhìn hai người công an đang đứng đó. Một bầu không khí ngột ngạt đến khó chịu. Dũng liếc nhìn xác nạn nhân và chợt hỏi :
-Các anh là cán bộ của xã à?
-Vâng.Nghe tin có án mạng chúng tôi tới bảo vệ hiện trường và đã báo cho công an huyện, chắc họ đang trên đường tới đây– Một người công an viên trẻ trả lời.
-Đây là hiện trường nguyên vẹn chứ?
-Hình như không phải, khi chúng tôi tới nơi thì người nhà nạn nhân đã di chuyển nạn nhân từ trong nhà vệ sinh ra ngoài rồi. – Tiếng trả lời vang lên từ một người.
-Tư thế nạn nhân thì sao?
-Chúng tôi không rõ, khi tới chúng tôi đã thấy nạn nhân nằm đây và tư thế như thế này rồi.
Câu nói vừa dứt thì mọi người đều quay người về phía đầu cổng. Tiếng còi những chiếc xe công an đã hú còi từ xa vọng vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN