Tinh Giới (Dịch) - Đi Đến Thủ Đô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Tinh Giới (Dịch)


Đi Đến Thủ Đô



Chương 6: Đi đến thủ đô

“Vị này là?”

Độ nổi tiếng của Lâm Thiên không cao, bọn Nam Cung Uyển Nhi cũng chẳng nhận ra, bèn hỏi Ngụy Phong.

“Đây là bạn cùng phòng của ta, Lâm Thiên.”

Ngụy Phong giới thiệu.

“Ta nhớ rồi, hôm qua ta còn thấy các ngươi cùng ăn cơm mà. Các ngươi bốn người cùng nhau đi Bắc Kinh?”

Nam Cung Uyển Nhi nói.

Ngụy Phong gật đầu, cùng Lâm Thiên đánh giá ba mỹ nữ còn lại. Vẻ ngoài không cần nói nhiều, có thể tiến vào bảng người đẹp của đại học Hải Thiên, tự nhiên phải là tuyệt sắc nhân gian. Về mặt khí chất, Mộ Dung Tuyết tạo cho người ta cảm giác lạnh, đứng cách ba mét, Lâm Thiên đã cảm thấy hơi lạnh từ trên người Mộ Dung Tuyết tỏa ra, chẳng qua cùng với lạnh, Mộ Dung Tuyết lại tạo cho người ta một cảm giác băng thanh ngọc khiết, tựa như băng sơn tuyết liên. Mà Chu Dao tựa như một đóa u lan trong hang núi, điềm tĩnh, có một vẻ đẹp cổ điển, lại có vài phần tương tự với Vương Ngữ Yên trong thế giới Thiên Long Bát Bộ. Tần Kha thì như đại gia nhuận tú, vâng dạ thoải mái, khi nhóm Lâm Thiên nhìn về phía này cô hơi gật đầu.

“Hai người này là ai vậy, bọn Tần Kha hình như ở đây chờ họ.”

Trong đám người xôn xao bàn tán.

“Người thân hình cao lớn là Ngụy Phong, là kẻ trâu bò đấy, khi học quân sự một tay quân thể quyền khiến sĩ quan huấn luyện của bọn họ đều tự thẹn không bằng. Tiểu tử còn lại không biết, bất quá nhìn đồ hắn mặc, hẳn không có lai lịch gì.”

“Lâm Thiên! Thằng đó là Lâm Thiên!”

Trong đám người bỗng có một giọng nói vang lên. Lại có một giọng nói tiếp:

“Lâm Thiên, ngươi có tư cách gì đứng cùng các vị hoa khôi của trường?”

Có người dẫn đầu, những người khác liền ầm ĩ lên, danh tiếng Ngụy Phong không nhỏ bọn hắn không dám đụng tới, tuyệt đại bộ phận mũi nhọn đều chĩa lên người Lâm Thiên.

Mắt Lâm Thiên nhìn chăm chú vào trong đám người, hai người cầm đầu khiến mọi người nhao nhao lên bị hắn nhận ra, hai người đó hôm qua hắn mới vừa gặp, chính là hai đàn em đi theo Vương Hạo.

“Cần gì phải thế?”

Lâm Thiên nghĩ bụng, hắn rất xác định mình không đụng tới Vương Hạo, chẳng lẽ chỉ vì mình là bạn cùng phòng với đám Tả Vân Phi mà trở thành mục tiêu đả kích của chúng?

Bụng dạ như vậy không làm được chuyện gì lớn, tuy tạm thời không đụng vào Vương Hạo được nhưng Lâm Thiên cũng không coi hắn ra gì.

Mọi người ồn ào, Lâm Thiên chỉ coi như không nghe, thậm chí còn nhắm mắt dưỡng thần. Động tác như vậy làm bọn Nam Cung Uyển Nhi đánh giá hắn cao hơn chút, cùng lúc đó cũng khiến những người vây quanh phẫn nộ, đây là coi thường, coi thường trần trụi!

“Lâm Thiên, ta phải quyết đấu với ngươi.”

Một tên thể hình coi như cường tráng nhảy ra nói.

“Vị bạn học này, ta mạnh mẽ kiến nghị ngươi đi gặp bác sĩ tâm lý, bây giờ là thời đại nào rồi, còn quyết đấu.”

Giọng uể oải của Tả Vân Phi từ ngoài đám người vang lên.

“Truy Phong S10, Ảo Ảnh K6!”

Nhìn hai chiếc xe không một tiếng động chạy tới bên ngoài đám đông, một số người có kiến thức lập tức kinh hô lên. Hai loạt xe Truy Phong và Ảo Ảnh bất quá mới đưa ra thị trường được ba năm, nhưng đã chiếm được tuyệt đại bộ phận thị trường xe hơi cao cấp trong nước, mà Truy Phong S10, Ảo Ảnh K6 lại là hai chiếc rất đẹp trong loạt đó, nghe đồn tổng cộng chỉ sản xuất có mấy chiếc.

Ngụy Phong nói:

“Các vị mỹ nữ, chúng ta lên xe nhanh chút đi, cảm giác bị người ta nhìn ngó như khỉ hoàn toàn không tốt lắm.”

Bọn Nam Cung Uyển Nhi đều gật đầu, tuy quen được người vây xem, nhưng nói thật, bọn họ cũng hoàn toàn không thích cảm giác này. Nam Cung Uyển Nhi dẫn đầu mở cửa xe của Tả Vân Phi, ngồi vào ghế phụ lái. Tần Kha hơi mỉm cười, ngồi vào ghế phụ lái xe Tiêu Bạch.

“Mộ Dung tỷ tỷ, tỷ ngồi cùng xe với Tần tỷ tỷ, để muội ngồi cùng xe với Uyển Nhi.”

Chu Dao nói, giọng nói mềm mại, cực kỳ dễ nghe. Mộ Dung Tuyết cũng không nói gì, gật đầu mở cửa xe Tiêu Bạch ngồi vào, còn Chu Dao tự nhiên là ngồi vào trong xe của Tả Vân Phi.

“Lão Ngụy, ngươi ngồi xe của tiểu Bạch đi, ta sợ cóng!”

Lâm Thiên nhẹ giọng nói, đi về phía xe của Tả Vân Phi.

“Móa! Tiểu tử ngươi!”

Ngụy Phong âm thầm giơ ngón giữa lên với Lâm Thiên.

Mở cửa xe, ngồi cùng một chỗ với Chu Dao, Lâm Thiên cảm thấy nhịp tim của mình cũng nhanh hơn rất nhiều, ngồi đây không dám động đậy dù chỉ một chút, làm bộ nhắm mắt dưỡng thần.

“Chủ nhân, nhịp tim của ngài đạt tới 120 lần một phút! Hì hì!”

Giọng của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên.

“Tiểu Linh, ngươi nối mạng không dây được không?”

Lâm Thiên di chuyển sức chú ý của mình.

Tiểu Linh hỏi:

“Được, chủ nhân, ngài muốn ta tải tư liệu về kinh Dịch sao?”

“Tải ngay đi, ngoài ra, giới lực được mấy duy? Có đủ dùng bảo vệ bộ não để cài kinh Dịch không?”

“Bây giờ chủ nhân ngài có bảy duy giới lực, để tránh tổn thương thần kinh khi cài dữ liệu vào, cần tốn năm duy giới lực để bảo vệ bộ não chủ nhân ngài.”

Tiểu Linh nói.

“Đã tìm xong tư liệu về kinh Dịch, có cài vào không?”

“Cài vào!”

Lâm Thiên cảm thấy trong đầu giống như có một bong bóng đang được bơm căng lên, tin tức phức tạp không ngừng xung kích thần kinh đại não của hắn, nếu không có giới lực bảo vệ, Lâm Thiên biết thần kinh đại não mình khẳng định sẽ bị thương, nhưng dưới tác dụng của từng dòng chảy ấm áp, não bộ của Lâm Thiên lại được bảo vệ không chịu chút tổn hại nào. Một phút sau, tin tức cài vào xong. “Chủ nhân, có một tin vui, tinh thần lực của ngài đạt tới 74 duy, tăng 1 điểm 5 duy!”

“Một điểm năm duy, ài, kiến dù nhỏ cũng là thịt”

Lâm Thiên cảm khái trong lòng, trong đầu lập tức tìm kiếm tư liệu liên quan tới kinh Dịch.

“Kinh Dịch bao gồm hai bộ phận là” Kinh “và” Truyện “. Kinh phân thành” Thượng kinh “và” Hạ kinh “. Thượng kinh 30 quẻ, Hạ kinh 34 quẻ, tổng cộng 64 quẻ. 64 quẻ này do tám quẻ Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài chồng lên nhau mà ra, mỗi một quẻ do Quải Họa (hình quẻ), Tiêu đề, Quái từ, Hào từ tạo thành. Mỗi một hình quẻ đều có sáu hào. Hào lại phân thành hào âm và hào dương. Dương gọi là” cửu “, âm gọi là” lục “, từ dưới lên trên xếp thành sáu hàng, theo thứ tự gọi là sơ, nhị, tam, tứ, ngũ, thượng. Sáu mươi bốn hình quẻ tổng cộng có 384 hào. Nội dung của Tiêu đề và Quái từ, Hào từ có liên quan với nhau. Quái từ ở trước hào từ, thường có tác dụng nói nghĩa của tiêu đề; Hào từ là bộ phận chủ yếu của nội dung mỗi quẻ, nội dung liên quan xếp theo thứ tự của sáu hào. Truyện tổng cộng có bảy loại mười thiên, phân thành” Thoán “thượng hạ thiên,” Tượng “thượng hạ thiên,” Văn ngôn “thượng hạ thiên,” Hệ từ “thượng hạ thiên,” Thuyết quải “,” Tạp quải “và” Tự quải “…”

Lâm Thiên cho rằng tư liệu liên quan tới kinh Dịch không bao nhiêu, không ngờ những tư liệu này có thể nói là như biển. Nếu chỉ vẻn vẹn là một bản kinh Dịch, tự nhiên không lấy gì làm nhiều, nhưng kinh Dịch được khen là “quần kinh chi chủ, đại đạo chi nguyên” (đứng đầu các kinh, nguồn của đại đạo), những lý giải khác nhau của người sau nhiều biết chừng nào, lần này Tiểu Linh tải xuống, là tải xuống tất cả những gì liên quan tới kinh Dịch.

Đại não Lâm Thiên vận chuyển nhanh chóng, nhưng muốn trong một tiếng đồng hồ hoàn toàn hiểu được biển tư liệu đó là chuyện hoàn toàn không thể nào.

“Xem ra chỉ có thể đi từng bước, người ta đọc hiểu kinh Dịch là cả đời, mình mất mấy ngày để hiểu xong là quá lắm rồi. Lăng Ba Vi Bộ hẳn chỉ yêu cầu hiểu một bộ phận nhỏ của kinh Dịch thôi, cũng không cần phải hiểu hết toàn bộ, cứ như vậy, hai, ba ngày sau hẳn có thể thực sự bắt đầu học tập Lăng Ba Vi Bộ rồi.”

Lâm Thiên nghĩ bụng. Bộ não vận chuyển nhanh một hồi xong, sức chú ý di chuyển đi, nhịp tim của Lâm Thiên cũng hạ xuống.

Nhịp tim hắn nhanh lên cũng chẳng phải là nhất kiến chung tình gì, chỉ là bình thường quá ít ở gần con gái, càng huống chi hạng tuyệt sắc nhân gian như Chu Dao, có thể dời sức chú ý đi đã là hiếm có rồi.

“Lão tứ, một đại mỹ nữ ở bên cạnh, ngươi còn có thể giả làm khúc gỗ sao?”

Tả Vân Phi cười ha ha.

Lâm Thiên không vui nói:

“Ngươi lo lái xe của ngươi đi, bây giờ xe đã chạy tới 150 rồi, coi chừng không cẩn thận lại lao ra khỏi đường cao tốc, chừng đó ngươi ngã thì không sao, hai vị mỹ nữ ngã thì trách nhiệm của ngươi mới lớn.”

“Với trình độ của ta chuyện như vậy không thể xảy ra.”

Tả Vân Phi nói, hắn cũng không nói ngoa, người học võ, phản ứng nhanh hơn người thường, chỉ trừ trường hợp hai tay hai chân đều bị chuột rút cùng một lúc, tỷ lệ xảy ra sự cố hoàn toàn không cao.

“Chu Dao, sao các ngươi lại đi cùng nhau?”

Chu Dao nói:

“Bốn người bọn ta đã quen nhau từ sớm rồi.”

Tả Vân Phi gật đầu, cũng không thấy lạ, bất kể là Tần Kha, Mộ Dung Tuyết hay Chu Dao, Nam Cung Uyển Nhi, gia thế cũng đều không đơn giản, nếu đời trước đã có giao tình, đời sau quen biết kết bạn cũng là chuyện thường. Bản thân Tả Vân Phi gia thế cũng không đơn giản, hắn cũng không kết nhiều bạn bè cùng lứa, chỉ khi tới đại học, mới coi như kết bạn với Ngụy Phong, Tiêu Bạch và Lâm Thiên, đương nhiên, trong đó Lâm Thiên chỉ là người bình thường thôi.

Nam Cung Uyển Nhi cau mày nói:

“Lần quốc khánh này không biết có mấy tên hề nhảy ra làm mưa làm gió không nữa.”

“Không thiếu được, nhưng nhà nước hẳn phải khống chế.”

Tả Vân Phi nói.

“Các loại bộ đội phản ứng nhanh mới thành lập không phải trước kia có thể so sánh được, hơn nữa, nhà nước nắm giữ không ít lực lượng bí mật.”

Những lực lượng bí mật này là gì thì Tả Vân Phi không nói, Nam Cung Uyển Nhi và Chu Dao cũng có thể đoán được chút chút. Lâm Thiên thì không biết gì, hắn tuy có được Tinh Giới nhưng mới được có hai ngày, với thân phận một người bình thường tự nhiên không cách gì biết quá nhiều chuyện bí mật.

Xe bọn Tả Vân Phi chạy rất nhanh, hơn ba tiếng đồng hồ một chút đã tới được Bắc Kinh, sắp tới quốc khánh, các loại kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, chẳng qua lúc hai giờ chiều mọi chuyện cũng ổn thỏa lại.

“Gia chủ, bọn tiểu thư đã tới Bắc Kinh rồi, ở trong khách sạn thuộc Tả gia.”

Bọn Tả Vân Phi vừa vào, một chiếc xe màu đen lao tới dừng trên đường lớn trước khách sạn.

“Nếu Uyển Nhi ra ngoài thì đi theo, nếu ở trong khách sạn thì các ngươi ở ngoài bảo vệ là được rồi, bọn họ mấy người vào ở khách sạn, Tả gia sớm đã bảo vệ nghiêm ngặt rồi.”

Trong điện thoại vệ tinh truyền ra giọng nói uy nghiêm.

“Vâng, gia chủ!”

Cùng lúc đó, vài thế lực khác cũng đến các nơi bên ngoài khách sạn, gần như cũng báo cáo những tin tức giống vậy, mà kết quả nhận được cũng chẳng khác mấy.

Không có ai ở phòng riêng, bốn người Lâm Thiên ở chung trong một phòng lớn, bốn cô gái Nam Cung Uyển Nhi cũng như vậy. Đây cũng không phải là do tiết kiệm, mà do như vậy náo nhiệt hơn, còn có một nguyên nhân khác, tụ tập một chỗ dễ bảo vệ hơn một chút, đương nhiên, với thực lực của bọn Tả Vân Phi muốn đối phó bọn họ cũng hoàn toàn không phải chuyện đơn giản, còn mấy cô gái, Tần Kha và Chu Dao Lâm Thiên còn chưa biết, nhưng Nam Cung Uyển Nhi so với Tả Vân Phi còn lợi hại hơn, còn như Mộ Dung Tuyết, Lâm Thiên suy đoán hẳn là luyện tập một loại công pháp thuộc tính hàn nào đó, nếu không không thể có khí chất lạnh băng như vậy.

“Oa, mệt chết ta rồi, một lần chạy xe hơn bốn tiếng đồng hồ.”

Tả Vân Phi quăng mình lên sofa, khoa trương kêu lớn.

“Lão tam, ngươi thật không biết nắm lấy cơ hội, một đại mỹ nữ như vậy ngồi cạnh, không ngờ ngươi lại như khúc gỗ.”

Lâm Thiên rót cho mình một cốc nước, uống rồi lạnh nhạt nói:

“Ta biết mình là dạng nhân vật gì, ta kém Chu Dao quá xa, ít ra trước mắt là vậy. Trong mắt Chu Dao, ta chỉ là một người qua đường, dẫu có nói nhiều cũng không kéo gần được khoảng cách đôi bên, có lẽ còn tạo cho người ta một ấn tượng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga cũng nên.”

Bây giờ Lâm Thiên hoàn toàn không muốn dính tới tình cảm, có Tinh Giới trong tay, tranh thủ thời gian nâng cao thực lực của mình mới là con đường đúng đắn, không có thực lực, tất cả chỉ là nói suông.

Tả Vân Phi vỗ vỗ vai Lâm Thiên, không nói thêm gì nữa, đâu phải hắn không biết chênh lệch giữa Lâm Thiên và Chu Dao. Chỉ là nghe Lâm Thiên nói như vậy, trong lòng hắn có một loại cảm giác buồn bực.

“Lão tam…”

Lâm Thiên xua xua tay, nói:

“Đừng nói nhiều làm gì, ta chỉ nói trước mắt không có tư cách, chuyện tương lai ai dám nói chắc?”

Có Tinh Giới trong tay, Lâm Thiên cũng có nắm chắc trong lòng. Bọn Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Ngụy Phong biết rõ gia thế của Chu Dao hơn, tuy trong lòng cảm thấy Lâm Thiên và Chu Dao là không có khả năng, chẳng qua họ đương nhiên sẽ không nói ra để đả kích Lâm Thiên.

Ngụy Phong cười lớn nói:

“Được, lão tam có chí khí, tương lai lo gì đại nghiệp không thành? Cho dù tương lai không kiếm được Chu Dao, nhưng thiên hạ này mỹ nữ hàng ngàn hàng vạn, luôn sẽ có một người thuộc về lão tam.”

Tả Vân Phi chăm chú nhìn Ngụy Phong hỏi:

“Ha ha, lão Ngụy, ngươi ngồi cùng một chỗ với Mộ Dung Tuyết, có cọ ra đốm lửa nào không?”

“Đừng nói cọ ra lửa, ta sắp đóng thành băng đây này, trên đường cô ta không nói một câu nào.”

Ngụy Phong buồn bực nói, trừng mắt nhìn Lâm Thiên, trong mắt không ít oán niệm. Lâm Thiên không thèm nhìn ánh mắt đầy oán niệm đó:

“Lão Ngụy, ngươi phải làm ngọn núi lửa nhiệt tình đi đun chảy khối băng Mộ Dung Tuyết. Cô gái lạnh như vậy nếu có thể nấu chảy thành công, sợ còn nhiệt tình hơn cả lửa.”

“Lão tam, ngươi học thói hư tật xấu của lão tứ rồi, lại dám phân công cho ta.”

Ngụy Phong nói.

“Tiểu Bạch, ngươi nói sao?”

“Ta cũng tán thành ngươi đi đun chảy núi bang.”

Tiêu Bạch quẳng lại một câu, xoay người đi về phòng của hắn.

Ngụy Phong:

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN