Cưới giả thành thật.
Hắn ta chuyển dời vị trí.Ngực cô căng tròn đầy đặn.Cô bị ép sát đến độ đưa tay chống lên bàn.Hắn ta thật biết suy tính ép dồn cô thế này thì cô ngay cả phản kháng cũng không làm được.
“Ưm…Đừng…Xin anh dừng lại.Làm ơn!”
Hắn ta bỏ ngài tai lời van xin kia mà hôn lên ngực cô.Hàn Vân Tịch cô hơi ưỡn người.Cảm giác tê dại,sung sướng nảy nở.Khốn thật!Cô không ngờ bản thân mình lại có thể phát ra được tiếng rên hoan lạc đó.Có chết cũng không ngờ!
“Xem ra bản thân thành thật hơn cô rồi,vợ ạ!”Hắn cười chế giễu.Đàn bà chỉ có bản thân là thành thật nhất.
“Á…ưm…a…”
Hắn cắn mút mạnh lên bầu ngực cô.Cứ thế lặp đi,lặp lại nhiều lần tạo nên một vết hôn hoàn hảo.Hàn Vân Tịch cô hận bản thân mình,cô càng hận lí trí và cảm giác của mình lúc này.Rõ ràng là không muốn nhưng trong lòng lại dấy lên ham muốn.Không được,cô không thể nghĩ đến những cảnh dâm loạn đó.Dùng sức đẩy hắn ra nhưng vô dụng.Hắn ta lợi dụng cô yếu thế liền bế cô lên bàn,dùng bàn tay to lớn giữ chặt lấy cả 2 cổ tay cô.
“Làm ơn…tôi không muốn!”Nước mắt chảy dài,cô yếu đuối cầu xin.
“Ha…Miệng nói không muốn nhưng xem ra nơi này phản chủ rồi.”Lục Tấn Phong đưa tay xuống nơi nhạy came nhất của người phụ nữ khẽ xoa nắn.
Cô mở to mắt nhìn nhưng không làm gì được.Chỉ biết thốt ra những tiếng rên rỉ.Gương mặt cô đỏ ửng bởi khoái lạc lại càng kích thích hắn.
“Ham muốn như vậy chi bằng…”Dừng lại câu nói tay hắn liền kéo quần lót cô xuống.
“ĐỪNG MÀ…”Cô hét lớn.
Hắn ta thích thú nhìn cảnh xuân đầy ướt át kia,đặt tay lên bụng cô vuốt ve lên xuống.
“Nếu như muốn quan hệ với tôi thì cầu anh cho tôi một đứa con.”Nếu như đã không còn đường lui thì tại sao cô không đề nghị việc sinh con với hắn.Như thế thì tâm nguyện của ông nội cũng có thể hoàn thành.
Hắn ta dừng mọi của động.Nét mặt lạnh lẽo hơn bảo giờ hết.Nữ nhân này hết đem ông nội ra đe dọa hắn thì lần này lại muốn có con cùng hắn?Cô ta là muốn dùng đứa con để ép buộc hắn?
Lục Tấn Phong buông tay cô ra lau chùi bàn tay sạch sẽ.Hắn ta cảm thấy nữ nhân này quá dơ bẩn.
Cô thử phào nhẹ nhõm,không ngờ nói chuyện con cái lại khiến hắn buông tha bản thân.Nhưng…cô dường như đã lầm.Hắn ta đưa tay bóp cổ cô kéo dậy.Sức lực quá lớn khiến cô phút chốc khó thở chỉ biết theo tay hắn mà ngồi dậy.
“Lục Tấn Phong tôi quen nhiều loại đàn bà nhưng chưa từng bị một con đàn bà nào dám nói đến việc mang thai con tôi.Hàn Vân Tịch,loại đàn bà mưu trí quá sẽ không được lòng đàn ông.Ghê tởm!”Hắn ta trừng mắt nhìn cô,từng lời từng chữ lạnh lẽo như băng tuyết.
Gương mặt cô đỏ lên vì khó thở.Hắn hừ lạnh rồi buông tay rời đi.
Hàn Vân Tịch liền hô hấp gấp,cơ thể mềm nhũn rơi xuống đất.Toàn thân cô chịu đựng đủ loại cảm giác.Cơ thể bất giác run lên,hắn ta đáng sợ giống như một con quỷ sống.Cô sai lầm khi cưới hắn ta,ngàn vạn lần sai lầm khi nghĩ sẽ sống một cuộc sống êm đềm với hắn đến cuối đời.
“Có phải là trừng phạt con không?Tại sao con không liên quan đến hôn sự này mà giờ lại bị cuốn vào nó?Có phải các người cảm thấy con sống chưa đủ đau khổ hay sao?”Cô vô thức nhìn lên trời đau khổ hỏi.Cô từ đầu đến cuối cũng chỉ là muốn trả ơn với ông nội nhưng tại sao lại đối xử bất công với cô như vậy?
Một ngày mới bắt đầu,Hàn Vân Tịch đứng trước ban công hưởng gió lạnh và ánh nắng ấm.Cô thực chất là sợ chạm ánh mắt lạnh lùng đó.Cơ thể cô rõ ràng vẫn còn đau nhức,kí ức hôm qua vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu cô.
“Thiếu phu nhân,bữa sáng đã chuẩn bị đầy đủ.Mòi cô xuống nhà ăn.”
Cô quay đầu nhìn cửa theo phản xạ.Hai tay cầm chặt thành ban công.
“Tôi một lát sau sẽ xuống ăn.”Cô nói.
Nhìn xuống ban công đã thấy hắn ta chuẩn bị đi làm.Ánh mắt hắn ta ngước lên nhìn cô khiến người cô bất giác lùi lại vài bước.Cô sợ ánh mắt đó!
“Reng…reng…” chuông điện thoại vang lên.Cô đi lại giường ngủ ngồi xuống cầm điện thoại lên.
“Có chuyện gì?”Cô nhắm mắt lại mệt mỏi hỏi.Bên kia trả lời,câu trả lời này khiến cô khó chịu.
“Hoãn lại việc này.Anh cứ thay tôi điều hành tốt công ty.Việc gì khó giải quyết thì gửi cho tôi.”Câu nói vừa dứt cô liền ngắt máy.
Cô ngả lưng xuống giường nằm,gần đến giờ ông lên máy bay.Cô liệu có nên đến tiễn ông không?
Hàn Vân Tịch đi xuống dưới nhà liền chạm phải vài ba ánh mắt kì lạ của mấy người giúp việc.Mặt cô dính bẩn?Chân liền dừng bước,không lẽ mấy dấu tích hôm qua vẫn còn chưa che?Cô đã mặc đồ kín đáo đến thế…
“Thiếu phu nhân,mời cô vào dùng bữa.”Dì Phương cuối đầu lễ phép.
Cô khẽ gật đầu.Đi vào nhà bếp,gian phòng này khiến cô lại nhớ đến kí ức thối nát ngày hôm qua.Nét mặt liền thay đổi,chân không tự chủ lại lùi về vài bước.
Dì Phương thấy cô hôm nay khác xa so với hôm qua liền dấy lên cơn lo lắng.
“Thiếu phu nhân,thiếu gia hôm qua…”Dì Phương nhìn cô e dè nói.
Lấy lại bình tĩnh,cô nhìn dì Phương liền nở nụ cười.
“Không sao.”Cô nhún vai nói rồi ngồi xuống ghế,kéo bát cháo lại gần và bắt đầu thưởng thức.
“Bà chủ bỏ gia đình để sống cùng người đàn ông khác.Ông chủ qua đời trong tình trạng sốc rượu.Thiếu gia từ nhỏ đã căm ghét phụ nữ.Cậu ấy qua lại nhiều nữ nhân chẳng qua cũng…”
“Dì nói với tôi mấy lời đó để làm gì?Tôi không hề quan tâm đến mấy chuyện đó.Anh ta như thế nào thì có liên quan gì đến tôi?”Cô lạnh lùng nhìn dì Phương hỏi.Càng nói càng khiến cô ghê sợ con người đó.Càng khiến cô ghét bản thân mình hơn.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!