Ma Pháp Truy Tầm Ký
Chương 19: Địa Hoang Chiến Trường - Bão Cát
“Nể tình ngươi vô tội không biết, ta cũng không có đuổi tận giết tuyệt, đây là chữa thương dược tề, chỉ cần kiên nhẫn thoa lên vết thương, không quá một tuần, sẽ được khỏi hẳn”.
Nàng lại tiện tay vứt đến trước mặt nó một chai chữa thương tề, sau đó tiêu sái từ bên cạnh thân thể nó đi qua.
Nàng cũng không phải sát nhân cuồng ma, cái gì tha thứ được, nàng cũng sẽ vui vẻ cho qua, đừng đụng tới điểm mấu chốt của nàng là được.
Cự thạch quái vật trợn tròn mắt, mặt mộng bức nhìn Tịch Thần thân ảnh, lát sau nó mở miệng kêu:
“Khoan đã!”
Tịch Thần ngừng lại bước chân, quay đầu khó hiểu nhìn nó.
Nó ấp úng mở miệng, không biết nói từ đâu:
“Tại sao… không giết ta…, mà còn cho ta dược! Huống chi… ta vừa rồi… vừa rồi… còn tấn công ngươi”.
Nó không biết tại sao trong lòng muốn kêu nàng lại, chỉ cảm thấy nàng, so với những người khác, có chút khác biệt.
Tịch Thần lắc đầu, mỉm cười nhìn nó:
“Ngươi không có làm tổn thương đến ta, cho nên ta tha thứ được. Huống chi, ngươi còn chưa có bản lĩnh thương đến ta!”
Nghe câu trước, nó còn trong lòng cảm động, cảm thán nàng thiện lương nhân hậu. Đến câu sau, nó tâm tắc!
Cho nó rút lại suy nghĩ vừa rồi có được không? Nó hối hận rồi.
Người này nào có như nó nghĩ thiện lương nhân hậu, hóa ra là không thèm chấp nó mà thôi.
Nó nén giận, mở miệng dỗi hờn:
“Cám ơn!”
Tịch Thần trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Đầu năm nay, quái vật cũng biết cám ơn, thật sự là chuyện lạ trên đời.
Tịch Thần cười cười, quay đầu bước đi.
Nàng biết mình vừa rồi làm chuyện là đúng, yêu thú trong xương có kiêu ngạo, hung tàn, nhưng mà nó cũng có nhân tính một mặt.
Đôi khi, còn đáng yêu hơn con người!
Nàng không quan tâm tới nó nữa, quay đầu bước đi.
Chỉ là chưa đi được vài bước, nàng thay đổi sắc mặt.
Cự thạch quái vật trong mắt cũng dâng lên một tia hoảng sợ.
Theo Tịch Thần ánh nhìn, trước mắt nàng đất đá quay cuồng, mặt đất rung chuyển dữ dội, nhấp nhô dâng lên cao. Cát đá bị cuốn lên trên không, hình thành một đạo dữ tợn xoắn ốc, càng ngày lốc xoáy càng mở rộng, quay cuồng hút đi cát đất xung quanh gia nhập vào đó.
Trên bầu trời, mây đen vần vũ, lốc xoáy tụ lại càng lúc càng lớn, như một cái cự đại quái thú chiếm cứ nửa bầu trời, dần dần nó hướng xung quanh càn quét.
Tịch Thần mờ mờ ảo ảo thấy được vài đạo bóng đen từ bốn phương tám hướng bị hút vào trung tâm lốc xoáy, chưa kịp kêu thành tiếng đã bị lốc xoáy cắn nuốt.
Gió mạnh thổi quét tới chỗ nàng, kèm theo một trận cát đất ập vào mặt, chui vào miệng vào mũi, nàng quờ quạng lấy ma pháp trượng chống xuống đất làm điểm tựa, mặc dù vậy, nàng thân hình vẫn lung lay dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể bay.
Cường đại lực hút làm nàng vô pháp kháng cự, chỉ có thể cắn răng chống đỡ, hiện giờ tình huống, ma pháp kỹ năng tất cả đều là vô dụng.
Cự thạch quái thú bởi vì hình thể to lớn, cho nên chỉ bị ảnh hưởng chút ít, cái làm cho nó cực độ sợ hãi là từ trong lốc xoáy kia phát ra mãnh liệt hấp lực.
Nó dùng bốn cái chân của mình bấu vào mặt đất, khuôn mặt tràn đầy hoảng loạn, dư quang thoáng nhìn thấy cái kia thấp bé thân ảnh còn tại chống đỡ, nó ngẩn ngơ.
Một lúc sau, nó mò mẫm ra sau lưng nàng, đem cái đuôi rắn chắc của nó, quấn chặt bên hông nàng, cản lại phần nào hấp lực.
Tịch Thần đoán được ý đồ của nó, thoáng mím môi, không có giãy ra.
Nó mặc dù đấu không lại nàng, đó là bởi vì nàng sử dụng chiến lược, mới có thể thắng. Còn nói về thân thể cường độ, nàng tự nhận mình không bằng nó.
Có nó quấn giữ lấy, nàng cảm giác mình yên ổn hơn chút ít.
Chỉ là, tình hình càng lúc càng không xong, cỗ kia hấp lực càng lúc càng mạnh mẽ, ở trên bầu trời, lốc xoáy dần hình thành một cái màu đen cái hố, tất cả sinh vật chung quanh đều bị cuốn vào đó, không một may mắn thoát khỏi.
Cuồng phong thổi tới, gió từ bốn phía quát mạnh vào mặt nàng, làm mặt nàng tê buốt đau rát, cỗ kia hấp lực bao trùm đổ xuống bao vây nàng cùng cự thạch thú. Dần dần, nàng hai chân từ từ rời khỏi mặt đất, bay nhanh về phía đạo kia hố đen.
Áp lực làm cho nàng như không thở nổi, đầu hôn trầm trầm, mê mê tỉnh tỉnh.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng cảm giác được có cái bóng đen cuốn lấy nàng, mang nàng rơi vào đạo kia hố đen.
Nàng chỉ kịp cười khổ trong lòng: Lần này chết chắc rồi!
Vạn vật từ từ quy về bình tĩnh, sa mạc thành một đống hỗn độn hoang tàn.
Cùng một lúc, ở một khác chỗ, Kỳ Văn Thư, Kỳ Tiểu Nhã triển khai một hồi tuyệt mệnh chạy trốn.
Kỳ Văn Thư nắm tay Kỳ Tiểu Nhã chạy nhanh xuyên qua những nơi dễ ẩn nấp thân hình, nề hà những người kia cứ vậy mà bám riết không bỏ, hiện tại chính là ngày thứ hai hắn mang theo muội muội khắp nơi chạy trốn, hai người thân hình chật vật, có vài chỗ bị cỏ cây cắt qua, ứa ra máu.
Kỳ Tiểu Nhã mặc dù đã mệt lắm rồi, nhưng nàng vẫn phải gượng dậy để chạy.
Kỳ Văn Thư sắc mặt nghiêm trọng.
Tất cả đều là hắn mà ra, mọi chuyện cũng bắt đầu khi hắn đi Thác Bạt sơn đào khoáng thạch, vốn dĩ chính là một bình thường công việc, nào biết hắn bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi âm mưu. Động chạm tới rồi lợi ích của một số người.
Ví dụ như: Lâm gia
Lâm gia là lâu đời truyền xuống gia tộc, tài nguyên phong phú, càng là Thác Bạt sơn chi nhất địa đầu xà.
Âm mưu vừa rồi có rất nhiều người tham gia ở bên trong, nề hà thế lực quá lớn, Lâm gia không động được, cho nên lựa chọn những người thân cô thế cô như hắn xuống tay.
Hắn chân trước vừa mới về tới nhà, chưa kịp hàn huyên với muội muội, bọn họ đã kéo người đến, ý đồ mang hắn đi.
Nói là đi tra hỏi, nhưng hắn biết, lần này hắn có đi mà không về!
Cho nên, hắn ngoan cố chống cự.
Từ nhỏ ở Liên Minh dẫn dắt làm nhiệm vụ dưới, hắn thân thể tố chất đã vượt qua người thường nên có, mặc dù chưa đạt đến võ giả trình độ, nhưng đối với chó giữ nhà hộ vệ, hắn còn đối phó được.
Nhưng mà, đâu biết được, trong đó tồn tại một vị ẩn nấp võ giả, làm hắn suýt nữa lật thuyền trong mương.
Vị kia võ giả ra tới, tình thế bị xoay chuyển nhanh chóng, hắn bị thương, vài cái hộ vệ liền tiến lên kiềm chế hắn, muốn dẫn hắn đi.
Đến lúc này, vị kia võ giả mới để ý tới hắn muội muội, ngoan độc nói:
“Đây cũng là một cái mối họa, cần thiết diệt trừ”.
Lúc đó hắn tâm can run sợ, mặt không còn chút máu.
Vị kia võ giả đối với Kỳ Tiểu Nhã ra tay, năm ngón tay bắt thành trảo, hướng cổ nàng bắt tới.
Hắn lúc ấy vô cùng tuyệt vọng, giãy dụa dữ dội muốn thoát ra đi cứu muội muội, nhưng hắn lực bất tòng tâm.
Những tưởng kết cục đã định, không ngờ muội muội hắn lại cho hắn một cái bất ngờ to lớn.
Hắn chính mắt thấy được, nàng có chút loạng choạng từ đôi trảo ấy trốn qua bên cạnh, sau đó hắn lại thấy được nàng nhắm mắt, miệng niệm niệm cái gì đó.
Sau đó, trước mặt nàng dâng lên một vòng tròn ngọn lửa, đem vị võ giả kia thiêu đốt thành tro tàn.
Ngọn lửa kia, giống với Tịch Thần y như đúc.
Hắn còn thấy được, nàng hoang mang nhìn đôi tay của mình, đôi tay run lẩy bẩy.
Lúc ấy, hắn trong đầu trống rỗng, không biết lấy từ đâu ra sức lực, vùng lên hất ra những hộ vệ đang kiềm chế mình, chạy nhanh tới bắt lấy tay nàng hướng bên ngoài bôn tẩu.
Chỉ là, hắn sai lầm lớn nhất là không giết luôn những hộ vệ kia.
Bọn họ trở về bẩm báo, nửa ngày sau, lại kéo tới một đám người, lần này có mười mấy cái võ giả đi theo.
Hắn chỉ có thể mang muội muội cẩn thận trốn chui trốn nhũi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!