Cường đại nhân loại ma thú chi vương
Chương 20: Luyện hóa
-Băng nhi, ngươi cuối cùng cũng gọi về. Thiên Trúc nàng ta đang định đem Võ Đông làm thịt sau khi nghe nói ngươi đi vào sâu trong Kỳ sơn đại sâm lâm đó.
Từ trong băng bài truyền ra giọng nói, là của Băng Hàn. Giọng của hắn có chút nhẹ nhõm, chút đùa giỡn cũng chỉ để làm màu che đi sự lo lắng mà thôi. Băng Băng cười cười. Bằng của nàng lá chắn tự không ngăn được Võ Động, nhưng nàng biết hắn là vì ba người còn lại sẽ không đuổi theo nàng. Ngược lại là khiến hắn chịu khổ rồi.
-Ngươi tại sao lại tiến vào sâu trong Kỳ sơn đại sâm lâm?
Băng Hàn nghiêm khắc nói. Hắn đối với việc Băng Băng bước vào Kỳ sơn không thua kém Băng Thiên Trúc nổi giận. Nếu không phải hắn còn sót lại chút tỉnh táo, nói không chừng cũng đã lập tức lao tới Kỳ sơn rồi.
-Phụ thân, Băng nhi chẳng qua hơi tò mò mà thôi.
Băng Băng miễn cưỡng trả lời. Chuyện chưa rõ ràng, nàng cũng không muốn để Băng Hàn lo nghĩ nhiều.
-Tò mò không có nghĩa là ngươi sẽ mạo hiểm đi vào. Ta là phụ thân của ngươi, chẳng lẽ còn không biết tính ngươi? Ta không quản có việc gì, nhưng ngươi là đừng ỷ lại sức mạnh kia, mau chóng ra ngoài, ta cho người tới đón ngươi.
Nghe lời của Băng Hàn, Băng Băng lại là hơi hoảng, vội từ chối:
-Phụ thân, ở đây không có nguy hiểm, con là nói thật. Lần này đi vào đây không biết bao lâu sẽ ra, nhưng con sẽ thường xuyên liên lạc, nên không cần cho người tới.
Băng Hàn cùng những người tại vị nghe thấy, không khỏi ngạc nhiên. Ở đó mà không nguy hiểm?
-Khi về con sẽ kể lại sau. Còn nam nhân hắc bào kia, con hi vọng là không phải mình nhìn lầm.
Băng Hàn nghe nàng nói, tâm trạng cũng thay đổi. Nghe giọng của hắn thì có vẻ rất hài lòng với nam nhân kia.
-Băng nhi, ánh mắt ngươi rất tốt, không hổ là ngũ sắc đồng tử. Ngươi yên tâm, hắn miễn cưỡng được tính là đã qua được yêu cầu, sẽ sớm tới Băng vực tu luyện.
Băng Băng gật gù. Vậy là tốt rồi a.
Vừa nghe xong lời Băng Hàn, Băng Băng không dám dây dưa, liền ngắt liên lạc. Hi vọng bên kia mọi chuyện đều sẽ ổn. Thở ra một tiếng, nàng lại nhìn quanh.
“Gràoo!”
Trong rừng rậm có tiếng ma thú kêu lên. Băng Băng giật mình, lùi lại vài bước. Ngay khi chân nàng vừa dừng lại, phía dưới chân xuất hiện một trận pháp hoa lệ. Ma thú bỗng nhiên kéo đến, với Băng Băng đưa ra ánh mắt khát máu.
Băng Băng chỉ là tiểu nữ hài, cho dù kiên định thế nào cũng không tránh khỏi sợ hãi trước một bầy ma thú. Đánh thì chắc chắn không lại, mà bỏ chạy cũng không thể. Tốc độ của nàng chạy thoát được đám ma thú này sao? Hơn nữa, bọn chúng cũng đã vây quanh, không để lại một khe hở nào thì không có cách tìm đường thoát. Quả thực rất đáng sợ.
“Greeeeeck!”
Tiểu Hỏa từ Hoàng Kim Độc trâm bay ra, hung dữ kêu lên. Mấy con ma thú nhìn thấy Tiểu Hỏa, không hiểu sao lại chần chừ một chút rồi rút đi. Tiểu Hỏa quay qua Băng Băng, kêu lên một tiếng rồi bay đi. Băng Băng ngẩn người rồi vội đuổi theo.
Khu rừng này quả thật rất lớn. Băng Băng đi theo Tiểu Hỏa rất lâu, nhưng vẫn không đi hết được. Ban ngày nàng đi theo Tiểu Hỏa, trời tối thì tìm chút hoa quả gì đó để ăn rồi tu luyện. Thỉnh thoảng dừng chân thì nàng gọi về Băng tộc, tránh cho Băng Thiên Trúc đem Võ Động ra xử trảm. Cứ như vậy được bảy ngày, Băng Băng là quen được với hoàn cảnh. Hoa quả mà hàng ngày Băng Băng ăn cũng có chút kì dị, bổ sung cho nàng nguyên khí. Qua bảy ngày này, thực lực của Băng Băng lại tăng một bậc, đạt tới nguyên lực sơ cấp nhị ấn.
Bảy ngày này, Băng Băng thể chất cũng một phần được rèn luyện, không ngừng phát triển. Hiện tại nói nàng là thiếu nữ mười tám tuổi đảm bảo không ai nghi ngờ được. Sự phát dục nhanh chóng này làm Băng Băng cũng ngạc nhiên. Bao nhiêu người tu luyện cũng không phát triển nhanh thế này a.
Băng Băng cùng Tiểu Hỏa một người một vật đi mãi trong rừng, cuối cùng là dừng lại trước một trận pháp. Trận pháp này không hoa lệ, cũng không cường đại, càng là không to lớn như những trận pháp mà Băng Băng mấy ngày nay đã gặp qua. Nó lại là xuất hiện ngay khi Băng Băng lại gần mà không phải khi nàng đã bước vào.
Tiểu Hỏa kêu lên mấy tiếng, bay vào trong trận pháp. Băng Băng lại e ngại đứng phía ngoài. Mặc dù trận pháp này đơn giản, song Băng Băng lại là cảm thấy nó rất nguy hiểm. Tiểu Hỏa ở trong trận, nóng nảy nhìn Băng Băng đứng phía ngoài, bay lượn vài vòng. Băng Băng cắn môi.
Nàng vào đây tức là đã quyết định liều mạng rồi, một trận pháp nhỏ còn phải e sợ thì sao đi tiếp được. Băng Băng bước chân vào trận pháp, hỏa diễm nhất thời bùng lên chặn đường lui của nàng. Băng Băng cũng không định lùi lại, làm ra một quang thuẫn bảo vệ rồi đi về phía Tiểu Hỏa.
Tiểu Hỏa kêu lên một tiếng, hỏa diễm trở nên nóng rực. Băng Băng nhíu mày. Tiểu Hỏa không đi nữa, chỉ là xung quanh Băng Băng liên tiếp lượn mấy vòng.
-Tiểu Hỏa, mấy ngày này ngươi liên tục thúc giục ta đi, tại sao bây giờ lại không đi nữa?
Tiểu Hỏa kêu lên một tiếng, hỏa diễm xung quanh đột nhiên hóa thành một đàn hỏa tước, hướng Băng Băng muốn bay tới. Băng Băng lại là không hiểu ra sao, liền dùng nguyên khí kháng cự. Liền khi nguyên khí xuất hiện, trận pháp phát sáng, áp chế nguyên khí. Không có nguyên khí, Băng Băng không bị đốt ra tro thì đúng là chuyện kì ảo rồi.
-Đây…
Trận pháp phát sáng, hiện ra bảy quang trụ. Nhìn quang trụ, Băng Băng không khỏi tò mò. Cuối cùng là Tiểu Hỏa và cái trận pháp này là muốn cái gì a?
“Greeeck!”
Tiểu Hỏa hướng Băng Băng tung ra hỏa diễm, nàng không kịp phản ứng bị hỏa diễm đánh trúng. Hỏa diễm đánh trúng nhưng bên ngoài lại không gây ra thương tổn, trực tiếp đi vào nội thể làm xuất hiện một đoàn tâm hỏa nóng cháy. Từ trong cơ thể Băng Băng liền tỏa ra nhiệt độ rất cao như có thể đem tất cả mọi thứ xung quanh hòa tan hết. Băng Băng còn tưởng rằng bên cạnh nàng có hai cái lò nướng. Nàng thân thể trực tiếp ngã xuống đất, hỏa diễm cũng là tại đây tụ tập.
Nếu không phải bản thân Băng Băng cũng có hỏa thuộc tính thì chỉ sợ một lúc sau khi tâm hỏa xuất hiện nàng đã trực tiếp biến thành bột phấn. Bất quá hỏa thuộc tính của nàng cũng không chống cự được lâu. Không có nguyên khí tiếp sức, hỏa thuộc tính nhỏ nhoi của nàng liền biến mất. Thừa cơ hội, tâm hỏa tại nội thể bắt đầu bùng lên.
Lực lượng nóng bỏng của hỏa diễm đi vào từng ngõ ngách trong cơ thể Băng Băng. Nàng có thể cảm giác thấy máu huyết đang sôi trào, kinh mạch trở nên vặn vẹo. Xương cốt dường như không chịu nổi áp lực này khiến cổ họng Băng Băng vang lên một tiếng rên rỉ. Thống khổ bậc này, nàng là chưa từng phải trải qua.
Tiểu Hỏa tại phía một quang trụ nhìn tới, ánh mắt lóe ra một tia thương cảm, nhưng cũng không làm gì. Nó khẽ kêu vài tiếng, lại hướng Băng Băng sẵn sàng bay tới.
Băng Băng hiện tại cả người nóng lên, cũng sắp không chịu nổi nữa. Cả người nàng vừa hay còn chưa bị nướng chín, nhưng là sắp bốc hơi sạch sẽ rồi. Nhìn bên ngoài nàng chỉ như vậy, trong linh hồn hải của nàng còn dữ dội hơn nhiều. Nguyên khí như dầu hỏa, trực tiếp bắt lửa làm cả không gian nhỏ bé như biến thành chảo lửa.
Băng Băng bị hỏa diễm thiêu đốt, đã muốn gần kề trạng thái tử vong. Tiểu Hỏa lúc này là bay tới, hướng nàng dung nhập.
Kịch liệt thống khổ làm vẻ mặt Băng Băng vặn vẹo, nhưng nàng thủy chung cắn răng không kêu lên lấy một tiếng, chỉ là trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng động nhỏ. Tới lúc này nàng cũng hiểu ra, Tiểu Hỏa là đang muốn nàng luyện hóa nó, để nó trực tiếp trở thành hỏa linh của nàng.
Tới lúc Tiểu Hỏa hoàn toàn dung nhập, cơ thể Băng Băng liền tỏa ra ánh sáng. Theo đó, một tiếng phượng hót vang vọng khắp không gian, những ma thú ở gần nghe thấy liền biến đổi sắc mặt mà tránh đi. Bảy quang trụ đột nhiên là biến ảo đổi màu hiện lên bảy thứ màu sắc đại diện cho bảy thuộc tính băng, thủy, hỏa, lôi, phong, mộc, thổ. Trận pháp phát sáng.
Từ người Băng Băng, một đoàn hỏa diễm đột nhiên bay ra, hướng nhẫn không gian trên tay nàng phá vỡ. Tại đó, đồ vật là rơi ra. Những thứ tầm thường đồ vật cùng dược thảo rơi xuống đất, không những không bị cháy mà còn được hỏa diễm bọc lại. Trong đó, mấy giọt tinh huyết phượng hoàng lúc trước nàng cùng Võ Động đấu giá được được tách ra. Hỏa diễm tự động tinh luyện những giọt tinh huyết này, rồi đem nó dung nhập vào cơ thể Băng Băng.
Băng Băng khuôn mặt thống khổ giãn ra. Ý thức của nàng, kể cả linh hồn thể trong linh hồn hải cũng trở nên vô cùng mờ ảo, đi vào trạng thái bán tử (nửa chết). Lúc này, nếu như mà có ai làm phiền thì nói không chừng nàng sẽ chết hẳn đi. Thế nên băng bài có khả năng truyền âm thanh của nàng trực tiếp bị vứt ra khỏi trận pháp.
Huyết mạch phượng hoàng tinh luyện dung nhập cơ thể khiến cho những tổn thương của Băng Băng dần được chữa trị, nhưng lại tiếp tục bị hỏa diễm tàn phá. Cứ như vậy luân hồi chữa trị cùng tàn phá, đem đến một cảm giác kịch liệt đau đớn người thường không thể chịu nổi. Cũng vừa may, Băng Băng đã nằm tại trạng thái bán tử nên không còn cảm nhận đau khổ này. Nếu không cứ liên tục thế này nếu cảm nhận được nhất định sẽ khiến nàng phát điên. Dù sao nàng cũng là chưa từng phải chịu thống khổ.
Như vậy thiêu đốt hơn một tháng, tại trận pháp này như cũ không có ma thú nào dám lại gần, cũng là không có gì biến ảo. Thế nhưng, một tháng này tại Băng giới là đại loạn.
-Lẽ nào thật là không có tin gì sao?
Ngồi tại chủ vị Băng Hàn hỏi, giọng không giấu được sự thất vọng. Ánh mắt hắn nhìn qua các vị trưởng lão, nhưng ai cũng khẽ lắc đầu. Sự im lặng này nhất thời làm không khí trở nên ngột ngạt.
Băng Băng tiến vào Kỳ sơn thì tín hiệu phát về Băng giới cũng mất. Một tháng này Băng Băng không liên lạc làm Băng hàn bồn chồn không yên. Hắn đã cho người lục tung Kỳ sơn, thậm chí tiến vào bên trong khu rừng. Nhưng họ cũng không thể tiến sâu hơn một trăm dặm, vì có rất nhiều ma thú cùng trận pháp cản đường.
Với những sự việc này, không khó để đưa đến kết luận Băng Băng đã chết. Vì thế, tại Băng tộc không khí trở nên ảm đạm hơn nhiều. Chẳng qua là một người chết mà thôi, Băng Băng cũng chưa phải nhân vật tầm cỡ quan trọng hay có danh vọng gì. Nhưng sau lưng nàng là tộc trưởng và đại trưởng lão a. Nhìn mặt hai người họ, cả Băng tộc không u ám mới là lạ. Còn chưa kể đến Băng Tuyết cùng Võ Động suốt ngày cãi nhau vì việc Võ Động bỏ Băng Băng tại Kỳ sơn. Trong tình trạng này, bất giác Băng Băng hóa thành một tiểu sát tinh luôn mang mầm họa ồn ào.
Vì sự ồn ào này, có một vài vị trưởng bối cùng thời với gia gia của Băng Băng, tức Băng tộc tiền nhiệm tộc trưởng, xuất quan. Mấy lão gia hỏa này nghe qua sự việc cũng chỉ cười không nói. Chuyện năm xưa của Băng Băng, toàn bộ các vị trưởng lão đến những lão quái vật bế quan lâu năm không ai là không biết. Bọn họ là tin tưởng Băng Băng dựa vào nó, thoát khỏi Kỳ sơn không phải là không thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!