Cưng Sủng Tiểu Hồ Ly: Đại Boss Thật Đáng Yêu
Chap 5: Thế nào là cảnh cáo một lũ không biết sống chết?
Anh ta đang đùa cô có phải không? Đồ đạc nhiều như vậy, cái gì cũng đầy đủ vậy mà thứ quan trọng nhất lại không có?
Cô cố lục lọi lần nữa, quả thực trong đám đồ đó chẳng có lấy một bộ đồ lót…
Xem ra cô thực sự cần phải về nhà một chuyến rồi.
Chiếc khăn tắm vốn nằm yên phận trên cơ thể cô gái bỗng trượt xuống sàn, một cơn gió mạnh từ đâu thổi đến, nữ nhân ấy đã biến mất. Đồng thời, một con cáo nhỏ với đôi mắt ánh màu đại dương nhảy từ phòng ra ngoài bằng của sổ, mất dạng.
•••••••
Trong tiếng nhạc sập sình, đèn đốm xanh đỏ chiếu rọi, những con người hư hỏng đang tìm lấy thú vui của mình, chỉ nhìn vào thôi cũng đủ biết đây là một nơi đầy phức tạp.
Trên sàn nhảy, có một cô gái xinh đẹp, ăn mặc bốc lửa, ả ta đang hăng sau uốn mình theo điệu nhạc. Thân hình đung đưa linh hoạt, thỉnh thoảng làm vài động tác “sexy”, ả như muốn trưng ra cho đám đàn ông bên dưới kia phải thừa nhận rằng, ả là đẹp nhất ở đây.
Còn ở dưới kia, ngoại trừ những gã háo sắc say mê ngắm nhìn mỹ nhân thì còn có vô số những cặp đôi đang cùng nhau “khiêu vũ”.
Một cặp điển hình thì tay gã đàn ông đang luồng sâu vào bên trong áo của nữ nhân trong vòng tay, bóp nắn thứ mềm mại, tròn trĩnh nào đó. Người phụ nữ ấy lại rất biết phối hợp, cả cơ thể lắc lư theo tiết tấu của người đàn ông nọ, một tay nghịch trên thắt lưng anh ta, một tay lại luồng ra sau áo anh ta chầm chậm vuốt ve. Chân ả còn thỉnh thoảng giơ lên, cọ sát vào “thứ đó” của anh ta như thể khiêu khích.
Một cặp khác còn lộ liễu hơn, tên đàn ông ấy điên cuồng hôn lên bầu ngực của cô gái, tay phải vừa kéo khóa áo sau lưng cô ta vừa lấy thế ghìm chắt không để cô ấy có cơ hội cựa quậy, tay trái đặt ở đùi cô ta không yên phận chuẩn bị vén tà váy lên… Cô gái kia thì vừa nhìn đã biết chỉ tầm 17 – 18 tuổi, cô không hề có ý chủ động như người phụ nữ kia, nhưng là phận đàn bà, cô bị sự kích tình của gã đàn ông cảm dỗ, cả cơ thể mềm nhũng. Cả người cô phải bám víu lấy hắn để đứng vững, mặt đỏ ửng, hơi thở đứt quãng. Không chịu nỗi nữa, cô gái khẽ mở miệng, âm thanh ám muội của cô khiến hắn càng thêm mạnh bạo, tốc độ mỗi lúc một nhanh.
Ngoài ra còn có rất nhiều những cặp khác nữa, nếu không phải hôn nhau say đắm thì cũng là dạng ngoài mặt khiêu vũ nhưng bên trong lại đang “khiêu chiến”.
Lý trí của bọn họ vốn không biết đã trôi dạt về đâu mất, chẳng ai rãnh rỗi mà chú ý xem có chuyện gì xảy ra, chẳng ai hứng thú lo chuyện bao đồng.
Một cô gái mặc đồ phục vụ bước ra từ quầy Bartender, trên tay bê cái khay có chứa một chai rượu nho năm 1990 nhập khẩu từ Pháp.
Cô ấy đứng ở một góc khuất mà ánh sáng chiếu không tới, đôi mắt màu xanh dương quái dị đảo quanh như thể đang săn mồi. Rồi ánh mắt cô dừng lại trên sáu ngồi đàn ông đang ngà ngà say ngồi trên sofa, khóe môi cô cong lên đẹp say lòng người. Tô Đa bước chân chậm rãi đến chiếc bàn số 36, tiếng giày cao nện “cộp cộp” xuống sàn đều đặn vang lên.
Phải chăng sắp có chuyện vui?
“Xin lỗi, tôi có thể làm phiền một ít thời gian của các anh không?” Giọng nói của cô nhỏ đến mức chìm trong tiếng nhạc, nhưng lũ đàn ông kia thì nào có chú ý đến chứ! Cô cho dù có nói to gấp mười lần bây giờ đi chăng nữa thì chưa chắc chùng đã nghe, vì chúng đang bận “ngắm” mỹ nhân.
Cái thứ mà Tô Đa đang mặc kia tuy không được cho là quá hở hang nhưng cũng không thể xếp vào hạng kín đáo được. Chiếc váy lấy màu đỏ đen làm chủ đạo, đỏ làm viên còn đen làm nền và nó lại làm nổi bật làn da trắng mịn của cô.
Phần áo thiết kế với dạng trễ vai để lộ bã vai cùng với xương quai xanh. Đằng sau lưng thì có mấy sợi dây thắt chéo chắc dùng để điều chỉnh độ co dãn của áo, nhưng phần dư của sợi dây lại còn rất nhiều chứng tỏ rằng eo cô rất nhỏ. Và nó cũng làm rõ một sự thật đó là, vòng 1 của cô phải nói là “hoàn hảo”.
Phần váy thì xòe trong tự nhiên, nó chỉ dài đến nửa đùi, nó khiến cho đôi chân thon thả của cô thi thoảng lại lộ ra bên dưới phần váy.
Ánh mắt của đám đàn ông kia như sói đói, tìm kiếm nơi bí ẩn trên cơ thể cô, cứ hết đảo lên rồi lại đảo xuống. Chúng nhìn đến nỗi mà cô chỉ lo chúng bị lé.
Khi ánh mắt dừng lại ở cổ áo, Tô Đa như cảm thấy rõ ràng dòng máu đang sôi sục, chúng muốn dùng chính ánh mắt đó để xé toạt váy áo cô.
Khi ánh mắt chúng dừng ở tà váy, Tô Đa cảm nhận được những khát vọng thô thiển trong thâm tâm chúng. Một vài tên còn thè lưỡi liếm môi…
Cô nhìn trong mà trong lòng khinh bỉ, thật dơ bẩn! Tuy nhiên, trên môi cô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Một tên trong bọn chúng lên tiếng trêo chọc:
“Cô em vừa nói gì?”
Cố gắng kìm nén cục tức, cô cười nói:
“Em vừa nói là…” Vừa đúng lúc bọn chúng ngước mắt lên chờ đợi câu trả lời, con người đen láy của cô lại lần nữa sáng rực lên màu của đại dương. Lũ đàn ông kia như thể bị mê hoặc, chúng nhìn mãi, nhìn mãi.
Nét cười trên môi cô càng thêm rõ ràng, chúng như nhìn thấy mỹ nữ đang đến bên mình, ra sức mà ôm lấy, mà cắn mút, mà hôn hít. Thật kỳ lạ, thứ mà chúng sờ được dường như chẳng giống cái vật tròn trịa, rồi cái thứ nhỏ nhắn của phụ nữ mà nó lại giống như thứ mà chúng cũng có… Nhưng chúng vốn đã sớm không còn quan tâm đến thứ gì nữa, vì thân nhiệt chúng đều đang tăng cao.
Chúng bắt đầu sờ soạng người ngồi cạnh mình, cứ hễ chạm vào một cái là lại thêm phấn khích.
Những người xung quanh đó bị động thái ở bàn số 36 gây nhiễu loạn, ai nấy đều nhìn về phía họ với con mắt tò mò, lát sau thì sự tò mò đó lại biến thành xem trò vui. Cái họ thấy bây giờ chính là sáu tên đàn ông biến thái đang tìm kiếm thú vui trên người nhau, chúng chỉ thiếu điều còn chưa có cởi đồ mà thôi.
Còn cô gái kia, không ai nhìn thấy cũng không ai để ý cả, cô như chưa từng tồn tại ở nơi này.
••••••••
12 giờ đêm, tại căn phòng số 21 trong một nhà nghỉ chui, nơi đó đang xảy ra một cuộc “đại chiến” đầy “kịch tính”.
Đã hơn ba giờ đồng hồ trôi qua mà những âm thanh ám mụi vẫn không ngừng phát ra từ căn phòng ấy. Nhiệt độ cơ thể họ chỉ có càng lúc càng tăng chứ không hề thuyên giảm, sự phấn khích thì vẫn cứ cuộn trào.
Trên chiếc giường nhỏ và cũ, Lão Ân mồ hồi tuôn như mưa, hắn chắc hẳn đang oán trách năm gã đang ông biến thái đang ra sức làm những việc bọn chúng thấy thỏa mãn. Giọng anh như hét vào tai chúng nhưng lại xen lẫn sự yếu ớt, khiến động tác của bọn chúng cứ mạnh bạo hơn sau mỗi câu nói:
“Này này, các anh đừng sờ nơi đó… Không được… không được… cắn… Dừng lại… mau…”
Một lúc sau, anh ta nắm lấy tay một người trong số họ, giật mạnh rồi xoay người, cuối cùng cũng có đổi chỗ. Anh ta cười thật to, nói:
“Lão Trương! Đến lượt anh rồi!”
Những âm thanh ám muội lại tiếp tục kéo dài trong màn đêm.
Cùng lúc ấy, đâu đó trong một góc khuất, cảnh tượng sáu người đàn ông đang cùng nhau “hoan hỉ” trong căn phòng chật hẹp, tất thảy đều thu hết vào tầm mắt của một cô gái. Tô Đa nở nụ cười thỏa mãn, quay người, thong dong bước đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!