Cưng Sủng Tiểu Hồ Ly: Đại Boss Thật Đáng Yêu - Chap 4: Tôi không nuôi tình nhân, chỉ nuôi vợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Cưng Sủng Tiểu Hồ Ly: Đại Boss Thật Đáng Yêu


Chap 4: Tôi không nuôi tình nhân, chỉ nuôi vợ


“Cạch” Cửa phòng tắm hé mở, Tô Đa thò đầu ra như thăm dò, đảm bảo “người kia” không có trong phòng mới bẽn lẽn bước ra.

Thật là may khi Tống Hàn Hàm không có ở đây, không nhìn thấy Tô Đa trong bộ dạng này, nếu không thì cô dám chắc một tuần không thể xuống giường!

Trên người cô chỉ quấn có một cái khăn tắm, lại không phải là khăn khổ lớn nên Tô Đa cứ phải kéo chỗ này rịch chỗ kia, nơi này khuất thì nơi khác lại lộ ra. Tóc cô búi thành củ tỏi, tuy nhiên do tóc vẫn còn ướt nên có rất nhiều những giọt nước liti nhỏ xuống, chảy dọc xuống cổ cô rồi đọng lại trên bờ vai nhỏ gầy, một vài giọt khác thì rẽ qua chảy xuống hai bên xương quai xanh, cuối cùng là biến mất trong chiếc khăn bông trên người cô.

Nào là đôi tay nhỏ nhắn, cần cổ trắng ngần, xương quai xanh gợi cảm, nữa trên bầu ngực tròn trĩnh lộ ra phập phồng, cặp đùi thon thả, đôi chân dài thướt tha và cả… đường cong mảnh mai của cơ thể ẩn trong chiếc khăn mỏng manh kia. Cô như thế này, có khi còn kích thích thứ đó của bọn đàn ông hơn cả lúc khỏa thân ấy chứ!

Đưa mắt nhìn quanh, Tô Đa nhìn thấy trên giường có một đống quần áo được xếp gọn gàng, bên cạnh còn có cái điện thoại đời mới nhất, một cái máy tính bảng này, laptop này, nước hoa này, đồ trang điểm này,… cuối cùng là một chiếc thẻ ngân hàng màu bạch kim và… một chùm chìa khoá?

Mấy thứ khác thì Tô Đa có thể hiểu nhé, nhưng còn chìa khóa kia rốt cuộc là ý gì?

Đảo mắt thêm một vòng nữa, cô nhìn thấy bên dưới mấy cái hộp có một tờ giấy ghi chú, có vẻ là chủ nhân nó cố ý để lại.

-Tôi tạm thời chỉ chuẩn bị cho em được bao nhiêu đó. Note: Điện đã được cài sẵn, phím 1 gọi vào số riêng của tôi, phím 2 là số công ty, 3 thư ký, 4 bạn thân tôi,…; Thẻ bạch kim không giới hạn số tiền tiêu, cho em; Còn chìa khóa, là chìa khóa tất cả các phòng trong nhà, chìa khóa cổng lớn, sân sau, các két sắt,…

Đọc đi đọc lại tờ giấy trên tay hơn năm lần cô mới tin vào những gì mình nhìn thấy, trán sắp đổ mồ hôi hột. Cô đưa tay lấy cái điện thoại nọ, nhìn vào màn hình đen một lúc lâu rồi bấm gọi phím 0.

Tiếng chuông vang lên, cô nhìn màn hình rồi lẩm bẩm đọc thuộc dãy số kia, 0123xxxxxxx. Không quá hai hồi, đầu kia đã có người bắt máy, cô bên này thì âm thầm tìm một chỗ trống ngã lưng.

“Sao? Nhớ tôi?”

“Tự luyến không tốt” Cô cười một tiếng, vờ mỉa mai

“Em vừa tắm xong à?”

“Làm sao anh biết?”

“Đừng nói với tôi rằng em vẫn chưa mặc quần áo vào đấy?”

“Anh lắp camera trong phòng có phải không?” Đúng thật là cô chưa mặc đồ, nhưng chí ít thì cũng có quấn khăn đấy nhé!

“Không có. Em nói xem lời tôi nói có đúng không?”

“Đúng một nửa, thì sao?”

“Thì tôi hối hận”

“Hối hận vì cho tôi nhiều đồ à?”

“Hối hận vì ban nãy đáng ra tôi không nên đi, không nên đến công ty”

“Ha” Đầu dây bên này, Tô Đa khẽ cười một tiếng đầy sự vui vẻ.

“Em cười gì?”

Cô ho khan vài tiếng, điểu chỉnh giọng nói rồi lên tiếng:

“Là tai anh có vấn đề, tôi cười lúc nào chứ!”

“Yêu tinh”

“Đúng, tôi là yêu tinh, anh là lưu manh”

Hàn Hàm nghe thấy lập tức tiếp lời:

“Em là yêu tinh, tôi là lưu manh, vừa đúng một cặp”

“Tút…” Màn hình đen ngòm trước trước khi tắt hiện lên bốn chữ “Cuộc gọi kết thúc”, cô bị anh chọc dập máy luôn rồi.

Anh trong lòng phấn chấn vô cùng, bật cười ha hả, mấy giây sau liền thấy tin nhắn mới gửi đến từ cô:

“Anh không phải định bao nuôi tôi thành tình nhân đấy chứ?”

Tống Hàn Hàm lại được thêm một trận cười, rất lâu sau anh mới lấy lại được uy phòng của mình, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, gửi đi mấy chữ:

“Không. Tôi không nuôi tình nhân, chỉ nuôi vợ.”

Đọc được dòng tin nhắn sởn cả gai óc này, cô run mạnh một cái, tí nữa thì đánh rơi điện thoại. Chợt, cô thấy mình xao động, tim đập rất nhanh, đặt tay lên tim mình cô có thể nghe thấy rõ tiếng “thình thịch” của nó.

Nhắm mặt lại, Tô Đa phải điều hòa lại nhịp thở của mình, không quá một phút sau thì cô mở mắt ra.

Cuối cùng thì cô đã trở lại là Tô Đa Anh với ánh mắt không vương một tia cảm xúc. Não bộ như hoạt động trở lại, cô nhớ ra vẫn còn một chuyện cần cô giải quyết.

Đám nhãi nhép hôm qua nếu không cảnh cáo chắc sẽ không thể tự mình giữ miệng rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN