Cưng Sủng Tiểu Hồ Ly: Đại Boss Thật Đáng Yêu
Chap 3: Xú lưu manh
Tống Hàn Hàm anh ta thật sự rất… cuốn hút nha! Nhìn các cơ bắp trên người anh ta kia kìa, múi nào ra múi nấy, chẳng chê vào đâu được. Nghĩ đến đây, trong đầu cô bỗng lóe lên cái ý nghĩ đáng xấu hổ rằng:
Anh ta và cô, chẳng qua cũng chỉ “cùng nhau” có một đêm, cô thật ra cũng chẳng lỗ lắm… có khi còn hời?
Nhưng ý nghĩ kia lại chẳng tồn tại được bao lâu khi anh biết đầu có những hành động vượt xa hơn nữa…
Anh dường như rất thích phía sau vành tai cô, cứ la liếm nơi đó mãi. Cánh tay đặt ở eo cô không yên phận mà tiến thêm xuống dưới, anh gần như chỉ còn một li nữa thôi là chạm được nơi kỳ diệu ấy thêm lần nữa… Nhưng không, cô đã kịp thời thu lại được lý trí mà đã bị trôi dạt về nơi nao từ nãy giờ mà đẩy anh ra. Đồng thời còn dùng sức hốc mạnh cùi trỏ ra sau, lực mạnh đến nỗi chính cô là người đánh mà còn thấy đau. Thế nhưng mặt Hàn Hàm lại tỉnh bơ như không, thân thể và da thịt anh ta cứ như được đúc ra từ đồng, tác ra từ đá vậy!
Sau cú ấy, ngược lại cô hơi chóng mặt, bước chân loạng choạng, khuỷu tay va đập mạnh vào tấm kính sau lưng mà đau điếng! Tô Đa nhíu mày, tay xuýt xoa chỗ đau. Hàn Hàm thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, anh bước đến gần cô hơn. Theo phản xạ có điều kiện cô lui về sau, nhưng chỉ được một bước thì đã thấy anh bế bổng cô trên tay rồi.
Mấy vết bầm trên người cô bị động đến, cô liền kêu lên một tiếng thể hiện sự không vừa lòng: “Đau…”
Tuy vậy, nhưng lọt vào tai anh thì giọng nói cô lại trở thành dễ nghe và quyến rũ. Thật ra cũng không thể trách anh háo sắc, mà chủ yếu là do sự thật là vậy… rất mê hoặc!
Nếu không phải anh xót vì thấy cô thương tích đầy mình, chắc anh đã…
Hàn Hàm bế cô rồi đi thẳng về phía phòng tắm, đặt cô ngồi lên một cái ghế lót gạch bông, anh kéo cái ghế xuống vị trí dưới vòi nước. Nhoài người một chút, anh chậm rãi mở công tắc giúp cô, nước lập tức bắn ra xối xả. Đồng thời, anh cũng đứng thẳng người lại, lùi ra sau vài bước để tránh dính nước.
Anh nhìn Tô Đa một lượt từ trên xuống, ánh mặt dừng lại trên “cặp núi đôi” đang phập phồng theo nhịp thở đều đặn của chủ nhân nó.
Nước xối từ đỉnh đầu của cô chảy xuống dọc theo đường cong mê hoặc rồi tan vào dòng nước. Song, vẫn có một vài giọt nước li ti đọng lại trên vòng một đầy đặn của cô, trông thật mê hồn làm sao!
Mắt Hàn Hàm cứ thế dán chạt vào nơi đó chẳng rời, thầm nghĩ:
-Cô gái này, em làm cách nào mà thoát được móng vuốt của những thành phần giống đực ngoài kia qua bao nhiêu năm nay vậy hả?
Tô Đa không thể nào nhịn được ánh mắt đó nữa, cô lên tiếng, hai gò má ửng đỏ:
“Anh không thể rời mắt đi một chút được sao?”
“Không được!” Tống Hàn Hàm đáp lời cô một cách dứt khoát, anh ta dường như chẳng còn biết viết hai chữ “sĩ diện” thế nào nữa rồi.
“…”
“Vô liêm sỉ!”
“Em có thể tự mình tắm không?” Anh ta dường như chẳng nghe thấy Tô Đa vừa mắng mình thì phải!
“…” Tô Đa cố gắng hít thở, đều hòa lại hô hấp của mình, anh ta là đang chọc tức cô phải không vậy?
Cô hất mặt lên, nhìn thẳng chính diện Hàn Hàm như muốn thể hiện rằng “Tôi chẳng sợ anh”, cô to giọng:
“Tôi nói không thì anh sẽ tắm cho tôi à?”
Hàn Hàm tay xoa xoa cằm, vẻ mặt như thể đang rất nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, nhưng ánh mắt anh lại bán đứng anh. Từ tận đây mắt, anh không giấu được sự gian tà, không biết từ lúc nào đã di chuyển dần xuống dưới, nơi đẹp đẽ nhất của một người con gái trên người cô đều được thu hết vào tầm mắt anh. Gật đầu cái rụp, anh vẫn tỉnh như không nói:
“Nếu em cần”
Tô Đa cứ như biết trước câu trả lời, cô lập tức phản bác:
“Không cần”
Hàn Hàm lại gật đầu, tựa lưng vào vách tường, mắt anh vẫn không di chuyển.
“Anh không định ra ngoài à?”
“Ừ”
“…” Anh có thể đừng thản nhiên như vậy được không?
Cô quyết tìm cớ đuổi Hàn Hàm ra ngoài bằng được:
“Tôi cần đồ để thay!”
“Lát tôi lấy cho em”
“…”
“Tôi không thích bị ai làm phiền lúc tắm!”
“Tôi chỉ đứng nhìn em tắm, không phiền”
“…”
Máu Tô Đa lúc này đã dồn hết lên não, nghiến răng ken két, cô nói:
“Tôi muốn anh ra ngoài!”
“Cạch” Cách cửa đóng lại, anh ra ngoài.
Cô với bừa lấy một cái rỗ nhỏ chứa xà phòng các thứ bên cạnh lên, ném về hướng cánh cửa kia, to giọng mắng:
“Xú lưu manh!”
———- Còn ———–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!