Thiên Nga Trắng.
1. Kết thúc một kiếp.
“Cái thứ vô liêm sỉ, đến cả chị mình cũng hãm hại.”
“Giới giải trí sao lại có loại tiện nhân như ả ta.”
“Mau cút khỏi giới giải trí.”
“Lầu trên nói rất đúng, cô ta nên cút khỏi giới giải trí.”
“…”
——–
Cố Cầm nhìn những cmt tiêu cực xuất hiện ngày càng nhiều trên weibo, đôi mắt rũ xuống, ngửa đầu lên cười, những dòng nước mắt không ngừng chảy xuôi trên gò má xinh đẹp.
Mọi chuyện đều là do cô, là cô không nên trêu chọc tiện nhân Thẩm Mạn, vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ trời sinh cao quý đó.
Chẳng lẽ liền kết thúc ở đây? Không, cô không cam tâm. Đã đi đến nước này rồi thì Thẩm Mạn cũng phải xuống nước. Cố Cầm cô chết sao không thể kéo theo đệm lưng?
Cạch, cửa phòng mở ra, người phụ nữ xinh đẹp bước vào, ôm lấy Cố Cầm. Cô giật mình quay lại, là Tần Lan Hi? Tần Lan Hi đến đây giúp cô sao?
Cô bắt lấy tay Tần Lan Hi, dùng sức nói : “Tiểu Hi, không phải cậu nói chỉ cần bỏ thuốc cho Thẩm Mạn, phần còn lại để cậu lo sao? Tại sao mọi chuyện lại thành thế này? Tiểu Hi, Tiểu Hi…”
Tần Lan Hi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trìu mến nói : “Cầm Cầm, mọi việc mình đều làm rồi, không phải bây giờ cô ta nhập viện, còn cậu thân bại danh liệt hay sao? Một mũi tên trúng hai con nhạn, hahahaha…”
Cố Cầm không tin nổi vào tai mình, ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cư nhiên, cư nhiên là Tần Lam Hi phản bội cô, cô ta là bạch nhãn lang!!!
Cố Cầm như con thú điên, gào lên, túm lấy tóc Tần Lan Hi mà rống : “Tại sao? Mày nói đi, tại sao???”.
Một người đàn ông từ cửa chạy đến hất Cố Cầm ra, đỡ lấy Tần Lan Hi, đau lòng hỏi : “Cô ta có làm em đau không?”. Tần Lan Hi hoa dung thất sắc dựa vào người đàn ông thở dốc nói : “Đình Phong ca ca, em không sao, chỉ là đầu thật có chút choáng váng. Cái, cái này cũng không phải lỗi của Cầm Cầm. Anh…”.
Người đàn ông tên Đình Phong nhẹ nhàng đặt Tần Lan Hi xuống ghế, quay sang gắt gao nhìn Cố Cầm. Cố Cầm cô nhìn một màn này cũng điên rồi, hai người họ, một người là người yêu, một người là bạn thân. Thế nhưng… Ha, hahaha, Cố Cầm cảm thấy bản thân mình chính là một con rối, bị lừa bán còn giúp họ đếm tiền. Đôi mắt cô đỏ lên đầy tơ máu, đối mặt nhìn Đình Phong : “Bao lâu nay lừa dối tôi cũng thật vất vả, đủ thâm a. Không nghĩ tới ảnh hậu như tôi còn bị các người qua mặt lâu như vậy. Sao các người không đi lĩnh giải Oscar luôn đi?”
Đình Phong thở dài đỡ lấy Cố Cầm, cô liền vùng người lên, tát cho hắn một cái “Chát” cái tát vang dội làm Đình Phong choáng váng không kịp phản ứng, hắn tức giận hét lớn : “Cố Cầm!! Cô nghĩ cô vẫn còn là ảnh hậu cao cao tại thượng nữa à? Đừng ảo tưởng nữa, bây giờ cô không còn ai dựa vào ngoại trừ tôi đâu. Nên biết điều một chút.”
Đôi mắt cô nồng đậm hận thù. Nghiến răng nói : “Các người nghĩ mỗi thế mà giam cầm được tôi ư? Haha, nhầm rồi, nên nhớ là tôi còn nắm giữ bí mật đen tối của các người, có chết thì cùng chết.”
Tần Lan Hi đứng dậy tiến về phía Cố Cầm, cô ta túm tóc cô, hung ác nói : ” Nếu cô chết rồi thì mọi thứ sẽ theo quy luật của nó mà thôi, sẽ không ai vì cô báo thù đâu. À tiện đây nói luôn cho cô là, khi chúng ta còn ở nông thôn hẻo lánh ấy thì người đóng học phí đắt đỏ bao nhiêu năm cũng là người chị cao quý Thẩm Mạn của cô. Sao? Thấy thế nào? Người cô ghét bao nhiêu năm nay lại giúp cô thuở bé. Cảm thấy tội lỗi không? Thấy mình có giống bạch nhãn lang không? Hahahaha…”.
Tiêu cự Cố Cầm co rút, thều thào nói : “Sao có thể? Sao có thể chứ? Cô lừa tôi!!! Tần Lan Hi, là cô lừa tôi, nói đi, nói mọi thứ đều là giả đi. Sao có thể là Thẩm Mạn chứ? Aaaaaaaa…”
“Chát” Tần Lan Hi giáng một cái tát thật mạnh mẽ vào mặt cô, túm lấy tóc ngửa ra sau : “Ngẩng mặt lên để tao chiêm ngưỡng vẻ đẹp hiện tại của mày cái nào. Sắp tới người yêu và bạn mày sẽ tiễn mày một đoạn xuống hoàng tuyền. Ui cha, mày đi rồi bọn tao sẽ rất nhớ a…”
Cố Cầm nghiến răng, rít : “Tao có chết cũng không tha cho chúng mày. Rồi chúng mày sẽ nhận được quả báoooo.”
Đình Phong đá mạnh vào bụng Cố Cầm, làm m cô ngã khuỵu xuống sàn, máu bắt đầu chảy ra giữa hai chân. Hắn từ trên cao nhìn xuống một cách đầy thương hại :
“Cô không xứng sinh ra con tôi đâu. Tiểu Hi, chúng ta đi thôi.”
Hai người họ rời khỏi phòng mặc kệ Cố Cầm đau đớn tuyệt vọng, mắt cô mờ dần, tay vẫn còn ôm bụng, cười khẽ : “Con ơi, kiếp này vô duyên rồi. Kiếp sau nếu còn hữu duyên chúng ta lại là mẹ con. Yêu con…”
———
2 năm sau.
Cuộc họp báo của công ty giải trí Ngôi Sao.
Phóng viên chen lấn nhau đặt câu hỏi : “Thưa anh, cô Cố là chết do tự tử tại nhà hay bị người ta hãm hại ạ? Nghe nguồn tin từ cảnh sát thì Cố ảnh hậu là bị đánh đập ở bụng khi đang mang thai, dẫn đến tình trạng băng huyết mà chết. Không biết có đúng không ạ?”.
“Nghe nói anh Đình và cô Tần qua lại với nhau khi anh vẫn còn là bạn trai của Cố ảnh hậu?”
“Anh Đình….. “
Đình Phong day trán nhấc micro lên đáp:
“Đây đều là những thông tin không có thật, mong các vị đừng xúc phạm tình yêu giữa tôi và Tiểu Hi. Tôi và Tiểu Cầm đã chia tay nhưng cô ấy luôn níu kéo tôi, thậm chí còn lấy con ra để đe doạ. Khi biết cô ấy có thai tôi đã tiếp tục mối quan hệ đấy nhưng giữa tôi và Tiểu Hi không có gì. Sau khi Tiểu Cầm qua đời được 2 năm, tôi và Tiểu Hi mới đến với nhau. Còn về việc Tiểu Cầm qua đời như thế nào tôi mong các anh đừng nhắc lại, xin hãy để cô ấy yên nghỉ.”
Tần Lan Hi ngồi kế bên nhận lấy micro từ Đình Phong, bật khóc nói : “Tôi, tôi cũng thật có lỗi với cô ấy. Dù sao Đình Phong và Tiểu Cầm cũng từng yêu nhau, tôi là bạn thân mà lại….đến với anh ấy, chung quy cũng là bất đắc dĩ. Trước khi tự tử, cô ấy viết phong thư cho tôi và cho Phong ca, nguyện ý muốn chúng tôi đến với nhau. Hai năm sau chúng tôi mới thực hiện di nguyện vì tình cảm không phải muốn nói đến là đến, nói đi là đi…”
Đình Phong đau lòng lau nước mắt cho Tần Lan Hi thì cửa hội trường lại mở ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!