Thiên Nga Trắng.
3. Đại học Đế Đô.
Cố Nhất Lâm liên tục khen ngợi cô : “Tiểu Cầm thật giỏi a! Uyển Uyển, chúng ta nên thông báo cho cả làng này biết, không không, nên báo cho cả thành phố này biết. Cầm Cầm, con muốn thưởng gì nào?”.
Cố Cầm nhoẻn miệng cười thật tươi, đáp : “Con chỉ cần papa mami cả đời khỏe mạnh thôi.”
Ba mẹ Cố cảm động rớt nước mắt, họ sinh ra một đứa con thật hiếu thảo.
———
Mấy ngày sau.
Bến xe.
“Papa mami mạnh khỏe, con sẽ thường xuyên về thăm hai người.”
“Tiểu Cầm à, ba mẹ không có gì nhiều nhưng con thiếu thốn gì thì cứ nói, ba mẹ sẽ không để con phải uất ức. Lên đấy đừng gồng mình chịu đựng.”
Cố papa dặn dò. Mẹ Cố một bên thút thít : “Tiểu Cầm à, lên đấy con chẳng quen ai, nếu xảy ra chuyện nguy hiểm nhớ cầu Cố Mạn, à không, Thẩm Mạn – chị cùng cha khác mẹ của con, con bé là người nhân hậu, nhất định sẽ giúp con.”
Cố Cầm gật đầu. Tiếng thông báo vang lên : ‘Chuyến xe 03 lên Bắc Kinh chuẩn bị khởi hành’.
Cô quay lưng chào từ biệt ba mẹ.
———
Thành phố Bắc Kinh.
“Chờ đợi 10 năm rốt cục cũng lên được đây. Đình Phong, Tần Lan Hi, đến lúc các người chuẩn bị quan tài rồi.” Cố Cầm nhìn trời nhẹ nhàng nói.
———–
Đại học Đế Đô.
Cố Cầm đứng trước cổng ngắm nhìn ngôi trường mình sắp học. Quả không hổ danh là trường Quý tộc, nguy nga, đồ sộ đến không tưởng. Nghe nói trong trường còn có các di sản thế giới thu nhỏ làm bằng vàng ròng a.
Cố Cầm vừa đi vừa cảm thán, đến phòng hành chính cô xếp hàng báo danh. Đến lượt cô, quản giáo viên ngẩng đầu nói :
“Tên, tuổi, chứng chỉ học?”
Cố Cầm lấy tờ giấy trong cặp ra, đưa cho quản giáo viên, nhàn nhạt nói :
“Cố Cầm, 15 tuổi, được nhận học bổng toàn phần, không chứng chỉ.”
Quản giáo viên đang ghi chép bỗng khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu : “Em nói em 15 tuổi?”
Cố Cầm gật đầu. Quản giáo viên suy tư hồi lâu, liền đặt bút.
“Được rồi, tháng 9 nhập học, em học lớp A năm nhất nhé. Đồng phục sẽ được may sau 2 ngày nữa. Em có sống ở kí túc xá trường?”
“Không ạ” Cố Cầm nhàn nhạt đáp, nhận lấy sổ rồi rời khỏi phòng hành chính.
“Con bé mới 15 tuổi? Cao dữ vậy? Người mẫu à?”
“Các người nghe thấy gì không? Là học bổng toàn phần đấy! Thiên a!”
“Nghe cha tôi nói, học viên nhỏ tuổi nhất từng học ở đây là Thẩm đại tiểu thư Thẩm Mạn a. Lúc nhập học cũng 15 tuổi. Chương trình Đại học nặng như thế mà cô ấy tốt nghiệp trong 2 năm. Không biết em gái vừa nãy có làm lên kì tích như vậy?”
“…”
Cố Cầm đi một đoạn, nghe thấy người ta bàn luận về Thẩm Mạn liền khựng lại. Cô cười khẽ, chị cô cũng thật giỏi a.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!