Minh Tinh Đại Tiểu Thư - 6. Vị hôn phu từ trên trời rơi xuống???
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Minh Tinh Đại Tiểu Thư


6. Vị hôn phu từ trên trời rơi xuống???


Vệ Lâm nhanh chóng bước ra khỏi thang máy. Tôi vẫn có chút chần chờ không biết phải làm sao thì một lực đạo kéo tôi vào, thang máy liền đóng lại.

Kẻ tiến người lùi, cứ thế tôi bị Hàn Kiêu dồn vào một góc thang máy, thật khóc không ra nước mắt a. Khí áp trên người hắn quá lớn, làm hô hấp tôi có chút khó khăn, sống lưng cứng đờ, không dám manh động.

“Lớn lên cũng thật xinh đẹp”. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi.

????? Đệch? Chẳng lẽ Hàn thiếu vừa gặp tôi liền cương? A phi phi, sao một thiên kim tiểu thư như tôi lại có suy nghĩ lệch lạc thế này cơ chứ?

“Cảm ơn Hàn thiếu đã khen. Nhưng túi da này sao bằng vị hôn thê của anh, Thẩm tiểu thư…chứ?”

Khoan? Cái gì Thẩm? Này, đấy chẳng phải là tôi sao? Ơ, Cljt? CMN, 10 năm không đề cập tôi cũng quên mối hôn sự này rồi.

Hàn Kiêu tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, dự cảm bất hảo trong lòng tôi càng ngày càng lớn.

“Sao cô biết giữa tôi và Thẩm tiểu thư có hôn ước, hai nhà còn chưa công bố ra ngoài, truyền thông còn chưa biết. Không lẽ cô là chó săn (nhà báo)? Bây giờ chó săn nhan sắc cũng cao thế này?”.

Tôi toát mồ hôi hột, thật không biết nên trả lời thế nào, trầm mặc không nói, hắn lại không buông tha tôi : “Chẳng lẽ, cô…”

“Tôi…tôi…tôi là bà con xa bên ngoại của Thẩm Mạn, tôi vô tình nghe trưởng bối trong nhà nhắc đến chuyện này.”

Hàn Kiêu nhướng mày, tựa như có chút tin lời nói của tôi : “Không biết nên xưng hô với cô thế nào?”.

“Anh, anh định làm gì? “

“Tôi có thể làm gì cô? Bà con xa của vị hôn thê tôi đây?”

“…” Sao tôi thấy sai sai ở đâu đấy nhỉ?

Tôi có chút lúng túng nói : “Dương Mạn, tôi tên Dương Mạn.” Hắn ta sẽ không điều tra tôi chứ? Lúc đấy không phải tôi liền bị bắt về sao ><?

“Cùng tên khác họ sao? Thật kì lạ”

“Haha, quả thật có chút kì lạ”.

Đuma, đây có lẽ là thời gian đi thang máy lâu nhất từ trước đến nay của tôi. Nhất định tôi sẽ kiến nghị tu sửa cái thang máy này với Thẩm papa, huhu TvT.

Ting, cửa thang máy mở ra, đôi mắt tôi liền lấp lánh, cảm giác như được thoát khỏi địa ngục trần gian vậy, quá mừng rỡ a.

Hàn Kiêu đứng sang một bên chừa lối cho tôi, tôi liền lao ra như một con mãnh thú. Hắn thấy vậy cười khẽ : “Cô Dương đi thong thả.”.

“Tạm biệt Hàn thiếu, lần sau không tái kiến”

Cửa thang máy đóng lại, tôi vẫn hết hồn đứng một bên đỡ ngực thở dốc. Không nghĩ tới vị hôn phu từ trên trời rớt xuống đáng sợ thế này, doạ chết con tim bé bỏng của Thẩm Mạn tôi rồi.

Trong thang máy, mỗ nam nào đó vẫn đang tươi cười như hoa, nói khẽ : “Vị hôn thê của tôi cũng thật đáng yêu.”.

———–

Nam 9 lên sàn rồi nha cả nhà!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN