Giang sơn khó đổi, liệu bản tính có dời? - Chương 3: Chuẩn bị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Giang sơn khó đổi, liệu bản tính có dời?


Chương 3: Chuẩn bị


Giang sơn khó đổi, liệu bản tính có dời?

Chương 3

Thoát cái mà đã sáu năm cùng ba trăm sáu mươi hai ngày trôi qua, tiểu nha đầu kia giờ lại theo thời gian mà lớn nhanh như phổng. Vóc dáng dù đã trông như thiếu nữ, nhưng tính cách thì vẫn y hệt nam nhân. Trước ngông cuồng, giờ lại thêm phần nghiệp chướng. Chuyện nó phá làng phá chợ phá cả cung Ngọc Hoàng đã đến tai hầu hết mọi thần tiên trên toàn cõi thiên giới. Giờ cả cung của Nguyệt Hạ Lão Nhân cũng bị nó kéo vào “đại họa.”

Nói đại họa thì có phần hơi quá, chẳng qua chỉ là chút rắc rối từ việc sính lễ hỏi cưới cho tiểu nha đầu đã gần đến tuổi cập kê. Nhắc đến đây mới thấy ông Nhân thật chịu khổ, vì với tính cách chơi ngông, dám trêu đùa Thượng Đế của tiểu nha đầu, chỉ có những tên thuộc dạng lâu la dưới âm phủ mới là yêu thích đến cuồng nhiệt. Này thì hết thuộc hạ của Sở Giang Vương đến diện kiến, lại thêm một lần chầu của Diêm La, rồi lại tới một lần thăm của Tống Đế, toàn tai to mặt lớn dưới âm phủ. Mà chỗ đó thì có gì thoải mái, toàn tiếng kêu inh ỏi từ tội nhân khi bị xét xử theo luật nhân quả. Nghe đến đó thôi là ông Nhân đã sợ tái hết cả mặt. Dù đúng là tiểu nha đầu kia có phần ngông cuồng, nhưng “phận làm cha” như ông Nhân nào dám gả tiểu nhi nhà mình cho dạng máu mặt như thế.

Haiz, thiệt là đau cả đầu, nhức cả óc! Giờ ngày nào cũng bị đám lâu la đó đến quấy phá, đòi cưới tiểu nha đầu Thiện Mỹ cho bằng được. Mà quả thật, nếu chỉ trừ cái tánh trời sanh, ngông cuồng khó đổi, thì phần “còn lại” Thiện Mỹ lại đúng chất tiểu tiên đài cát, lại có phần xinh đẹp hiếm thấy dù chỉ lan tiên hóa thành.

Quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đi gây nghiệp chướng cho đã, giờ lại vướng phải nghiệp.

“Thật chán con quá đi, thấy chưa, ai biểu đi phá làng phá chợ rồi giờ phải rước hoạ vào thân, người thích con giờ cũng chẳng được ai tử tế.” – Nguyệt Hạ Lão Nhân chỉ biết thở dài ai oán.

“Con đã bảo với ông là con không cần phu tử, nếu được thì chỉ cần ở lại hầu hạ cho ông Nhân, việc gì phải lo mà bôn ba ông nhỉ.” – Thiện Mỹ nói xong lại lém lỉnh cười, nhìn ông bằng đôi mắt tinh ranh y hệt như lúc nó đã gây họa bảy năm về trước.

Thật hết cách với tiểu nha đầu này. Đúng là giang sơn khó đổi mà bản tính khó dời.

Nói đến đây Nguyệt Hạ Lão Nhân lại bất chợt giật mình. Không biết năm xưa, khi nhặt được nhành lan đó, chân quân Mộc Tương liệu đã thấu được bản tính ngông cuồng khó đổi này? Hay vì đã tiên liệu được nên mới quyết định nhặt nó?

Mà kể cũng lạ, chuyện chân quân Mộc Tương cáo xin Thượng Đế cho tiểu nha đầu được bảy năm ân xá quả là có uẩn khúc. Dù thoạt nhìn thì tưởng như Mộc Tương có tình ý với Thiện Mỹ, vậy mà lại thấy hơi ngược sao đó. Có lẽ nào…

Vừa nghĩ đến đây thì giọng nói luyến thoắn nhanh nhảu hết sức của Thiện Mỹ lại vang lên.

“Ông Nhân ơi, Sư Thúc tới, Sư Thúc tới!”

Phía xa xa đã thấy Mộc Tương cưỡi hồng mao, uy nghi tráng lệ với hàng ngàn đổng vân bao quanh, chậm rãi ôn tồn tiến tới, dáng vẻ vẫn oai dũng như năm nào.

Mộc Tương chỉ vừa bước xuống yên ngựa thôi thì Thiện Mỹ đã phóng như lao chạy đến. Thế mà, chỉ vừa kịp giang tay ra đỡ thì lại bị con tiểu nha đầu ôm chầm lấy cổ mà cắn một phát, đã vậy còn la lối thất thanh:

“Vết cắn thứ chín trăm chín mươi chín rồi nhá sư thúc! Chỉ còn đúng một cái nữa thôi!”

Trời ạ! Là tiên chứ đâu phải là thú mà lại có sở thích đi cắn người, đã vậy còn dám cắn cả Mộc Tương, sư thúc của nó nữa!- Ông Nhân quả thật lực bất tòng tâm với nha đầu Thiện Mỹ, nên chỉ dám lén nhìn xem biểu cảm của Mộc Tương thế nào thì lại bắt gặp một nụ cười khiến ông rợn gáy.

“Chà chà, giỏi, trình của ngươi chắc cũng được nâng cao, vết cắn đã sâu hơn rất nhiều, có lẽ sẽ để lại sẹo.”
“He he, con mà lị, nhờ Sư Thúc và ông Nhân chỉ dạy mà tiên pháp của con đã được nâng lên rất nhiều, chắc vết sẹo đó sẽ còn sâu hơn nữa.”
“Giỏi, dám để lại sẹo cho Sư Thúc như vậy, thì đến khi ta ế, con nhắm chịu trách nhiệm nổi không?”

Đấy! Thấy chưa, cái khiến ông Nhân rợn cả gáy là đây này. Dám tán tỉnh tiểu nhi của ông ngay trước bình quân thiên hạ. Mà tán tỉnh thường thì không nói, còn đây, lời bông đùa lại được thốt ra với khuôn nhan cười như không cười, như ẩn chứa thêm nhiều điều rất khó hiểu.

“Cái…cái gì? Đời…đời nào ta phải chịu…chịu Sư Thúc chứ?” Thiện Mỹ vừa phồng mang vừa đỏ mặt, đánh bộp vào Mộc Tương một cái rồi tính chạy đi mất, ai dè bị Mộc Tương nhanh tay nắm lại rồi cười ha hả ngay trước sảnh đình.

“Được, được! Ngươi không chịu thì tính sau vậy. Nhưng hẳn ngươi vẫn còn chưa quên lời hứa?”
Nhắc đến lời hứa thì Thiện Mỹ quên luôn cả chuyện vì bị ghẹo mà đỏ mặt.
“À, là đến khi con cắn được Sư Thúc một nghìn cái thì Người sẽ thưởng con phải không?”

“Ừ, giỏi, thì thôi coi như cái cắn sâu của ngươi hôm nay sẽ được tính là hai cái, xem như là ta thương mà thưởng ngươi trước.”

Nói xong, Mộc Tương liền rút ra trong ống tay một phong thư màu đỏ, phía ngoài có khắc một chữ, song nét chữ lại khá nguệch ngoạc, khiến Thiện Mỹ chẳng tài nào đọc ra nổi, mà cũng chẳng dám hỏi vì sợ bị Sư Thúc chê cười.

“Phong thư này ta tặng ngươi, coi như chút quà lập thân cho ngươi sau khi đã hết hạn ân xá.”
“ y da! Vậy giờ con mở được không?”
“Không, phong thư đã được ta niêm ấn rất kĩ, nếu không đúng ngày, đúng địa điểm thì với tiên pháp ít ỏi đó, ngươi có muốn cũng sẽ không bao giờ mở ra được.”
“Vậy đến khi nào con mới mở được?”
“Ba ngày sau, tại Diệm Sơn thuộc phần cai quản của Chu Tước.”

Chu Tước…tổ thần ông địa ơi! Sao phải là chỗ đó?!

Nhắc đến Chu Tước thì Thiện Mỹ có hơi choáng người. Chu Tước vốn nổi tiếng là dữ dằn trên thiên giới, lại gặp lần trước Thiện Mỹ có phần khờ dại, lúc Chu Tước đến cung ông Nhân chơi, bèn “lỡ tay” lấy phải cây quạt của ông mà làm…chổi.
“Ai biểu ông Chu Tước chọn quạt mà nhìn y hệt như chổi lông gà, lại thêm màu mè các kiểu, báo hại Thiện Mỹ ta phải chịu đòn hai mươi phát, phát nào phát nấy đau đớn đến ê cả đít, suốt tuần chẳng ngồi cho yên thân được.” – Thiện Mỹ ấm ức hồi tưởng lại quá khứ nhục nhã ê chề mà xót thương thay cho cái mông xinh đẹp của nó.

“Chu…Chu Tước hả? Chỗ đó thì…”
“Ai bảo ngươi phải tới chỗ của Chu Tước? Ta chỉ kêu ngươi tới Diệm Sơn, cách cung Chu Tước cả ngàn dặm, chỉ cần đèo vân là qua được dễ dàng. Mà kể cũng lạ, ngông cuồng như ngươi mà còn phải sợ Chu Tước?”
“Con ngỗ nghịch chứ đâu có đần! Chỗ nào đau thì phải né chớ!”

Đã sai lại còn cố cãi, thuận cho Mộc Tương được thêm một tràng cười sảng khoái.

“Được được, bây giờ ngươi nói gì cũng đúng. Giờ lo mà tận hưởng ba ngày ngắn ngủi còn lại của ngươi đi.”

Nói xong Mộc Tương ngoảnh mặt đi, trước khi đi còn không quên cúi chào Nguyệt Hạ Lão Nhân đã đứng từ góc xa vì chẳng muốn xen vào nhưng vẫn thầm quan sát. Ông Nhân thấy Mộc Tương nhìn mình mà khóe miệng cười như đang mang hàm ý. Đúng là lạ!

Lúc bóng dáng Mộc Tương đã dần khuất thì Nguyệt Hạ Lão Nhân mới lên giọng bảo tiểu nha đầu:
“Phong thư đỏ của con, không phiền cho ta mượn chứ.”
“Ông Nhân muốn gì? Của con thì không được tự tiện mở ra đâu đấy!”
“Biết biết, thấy đẹp nên ta chỉ muốn nhìn sơ qua thôi.”

Vừa cầm chiếc phong thư trên tay, Nguyệt Hạ Lão Nhân đã thầm đoán ra được.
Chà, với tiên pháp của tiểu nha đầu này, thì dòng chữ thánh phía trong phải tu hành cả ngàn năm mới đọc ra nổi.
Chẳng biết tình ý của ngài dành cho tiểu nha đầu đó là như thế nào, mà đến mức phải dùng hạ sách như thế, thì quả là lòng quân khó đoán, đã hoa rơi hữu ý, mà nước thì cứ chảy vô tình, thôi thì để ta thuận tình mà tác hợp cho hai người vậy. “Tích”(1) đi với “Hỏa” vẫn còn kém, nên nếu ngài muốn, ta sẽ cho ngài luôn “Tức”(2) để đỡ phải chờ.
(1)Chờ đợi
(2)Tức trong tức thì.

Trong lúc Thiện Mỹ không để ý thì Nguyệt Hạ Lão Nhân đã vận xong một phép, rồi liền trao lại phong thư mà nhàn nhã căn dặn:
“Đã là vật quý thì phải trông chừng, kẻo mất!”
“Vâng, chuyện tất nhiên, ông Nhân khỏi cần nhắc!”

Nói xong, Thiện Mỹ chạy thẳng một lèo về gian phòng, hớn hở đặt chiếc phong thư mà giấu sâu vào khe tủ. Nhưng nàng nào có ngờ rằng, từng nét chữ trước mặt phong thư đang dần dần biến dạng, chuyển sang chữ “Tức” từ chữ “Tích” thuở ban đầu.

——-Còn tiếp———

___________________________________

Chút lời nhắn gửi: Thật cám ơn các bạn đã đọc truyện này trong những ngày qua, quả đem lại cho mình động lực rất lớn ❤️❤️❤️ Nếu thấy hay thì xin các bạn ủng hộ tiếp nhé, nếu được thì bình luận giúp mình chỉnh lỗi sai!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN