Giang sơn khó đổi, liệu bản tính có dời? - Chương 2: Đại náo thiên triều
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Giang sơn khó đổi, liệu bản tính có dời?


Chương 2: Đại náo thiên triều


Giang sơn khó đổi, liệu bản tính có dời?

Chương 2

Ngay cả trên cõi tiên mà vẫn còn luật nhân quả, cười người hôm trước thì hôm sau người cười, nên chả biết tuồng vui thì đến khi nào mới được thưởng ngạn, chỉ thấy hiện giờ Nguyệt Hạ Lão Nhân đang phải nhọc công lao khổ vì đứa tiểu nhi cường nghịch.

Sau khi được Nguyệt Hạ Lão Nhân hóa thành tiên, cùng với tiên danh mà Mộc Tương ban tặng, Thiện Mỹ càng lớn lên, càng xinh đẹp và “duyên dáng” đúng y như tên gọi của nó.

Nói duyên dáng cho trang nhã xíu thôi chứ tiểu nha đầu này quậy long trời lở đất. Dù từ nhỏ đã tiếp thu rất tốt mọi chỉ dạy của Nguyệt Hạ Lão Nhân, công năng sáng lạng, rất được việc, ai dè tính nào không học, lại học ngay đúng tính nguyên sơ (hoang dại) của nhành lan, chuyên đi gây rối thiên triều, làm loạn nhiếp chính.

Có kể ra thì phải nhắc đến lần đó, vào đúng ngày Hạ Chí, lúc mặt trời đã lên cao, tiểu nha đầu Thiện Mỹ, vừa tròn 13 tuổi (tính theo tuổi trời) đang cùng Nguyệt Hạ Lão Nhân lên triều diện kiến Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Biết rõ tính Thiện Mỹ, Nguyệt Hạ Lão Nhân phải thận trọng vô cùng, luôn miệng căn dặn tiểu nha đầu phải theo sát mình từng bước, tránh không cho nó gây họa. Và dù tiểu nha đầu đã luôn đứng kề bên Nguyệt Hạ Lão Nhân như nàng tiên “e ấp thẹn thùng”, ông lại bắt đầu sinh nghi khi tiết khí của nó đột nhiên bị xuất tán đi phân nửa.

“Nó học được phép ém thuật sao? Mà ai đã dạy cho nó?”

Đúng như tiên liệu, ngay cả Nguyệt Hạ Lão Nhân cũng đâu ngờ, trong lúc tiên triều xôn xao, không ai để ý, nó lại triệu phép hóa vân ngay tại ngai của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Thế là chưa kịp tan chầu, cả tiên triều lại được một phen nín thở khi từ nơi Ngọc Đế phát ra tiếng đánh rắm ai oán, như thể đã lâu chưa được xả nỗi niềm.

Chẳng cần nói cũng biết, Ngọc Đế giận điên cả người, liền tím môi tím mặt mà ra lệnh cho các quân thần phải truy tìm kẻ dám làm mất mặt Ngài ngay tại triều chính.

“Thật không ngờ, con tiểu nha đầu này lại đi trước ông một bước, đúng là muốn chọc cho ông giận đến sôi máu đây mà!”

Quả thật, giận thì giận thế thôi, nhưng Nguyệt Hạ Lão Nhân cũng phải bật cười với trò đùa ngớ ngẩn của nó.

“Thần đã đắc tội với Ngọc Hoàng Thượng Đế, thôi thì chỉ biết dâng Người làm vật hi sinh cho tiểu nha đầu này vậy!” – Nguyệt Hạ Lão Nhân chỉ còn cách thầm ca thán, rồi lại liếc xéo qua đứa tiểu nghịch đã dám gây nên chuyện tày trời.

Nó chẳng những không cúi đầu quy y, quay người nhận tội, mà còn lém lỉnh nở nụ cười toe toét như hái được sao trên trời; nhưng rồi thoáng chốc, lại đột nhiên bất thần, ngó dọc ngó xuôi như đang trông đợi điều gì.

“Chà, chẳng biết ngoài Nguyệt Hạ Lão Nhân ra thì còn ai để ý đến ta không nhỉ?” – Thiện Mỹ lại loắt choắt xoay mình tìm kiếm, để xem “ai kia” sẽ phản ứng thế nào trước chiêu trò nó đã “cất công gầy dựng”.

Sau khi xoay sở đủ cách để tìm kiếm, lại không thể chỉ đích ra hung phạm, Ngọc Đế mới nguôi ngoai dần, liền hít lấy một hơi rồi tu chỉnh trang nghiêm, chuẩn bị công bố yến tiệc, lại đúng lúc này, từ đâu phóng ra một dải “bạch tích”(1), mon men đến gần chỗ của Nguyệt Hạ Lão Nhân rồi quấn chặt lấy tiểu nha đầu Thiện Mỹ đang thở phào nhẹ nhõm vì tưởng mình được thoát.

Cả tiên triều ai cũng ngẩn người ra vì quả thật, giữa biển thần tiên toàn linh khí, hiếm ai nhận ra được sự hiện diện của tiểu tiên nhi, còn chưa tính đến việc tiểu tiên nhi lại còn dám thi triển thuật ém thân nhằm che đậy tiết khí.

Nhưng điều khiến cho tiên triều ngạc nhiên hơn cả, chính là gốc gác của chiếc bạch tích, chỉ cần nhìn vẻ hào quang lấp lánh của nó đã đủ hiểu về tôn chủ – Mộc Tường chân quân.

“Sư Thúc…”

Thiện Mỹ còn đang trố mắt nhìn thì đã bị Mộc Tường chân quân kéo dải tích về, rồi lại bắt tiểu nha đầu quay sang Ngọc Hoàng Đại Đế mà cúi đầu gập lạy.

“Chúng thần xin tạ lỗi với Ngọc Hoàng vì đã dám dùng Người làm trò tiêu khiển.” – Mộc Tường dõng dạc lên tiếng.

Ngọc Đế, sau khi đã nguôi ngoai phần nào, thì cũng xùy xùy tay chấp thuận. Tiểu nha đầu Thiện Mỹ lúc này mới liếc thoáng qua Mộc Tường, thầm trách, “Đã biết rồi sao còn hà cớ bắt ta tạ tội!”, thì lại đột nhiên nhìn thấy một nụ cười nơi khóe miệng của y.

“Ngọc Đế quả xứng với danh xưng đại từ đại bi, dĩ hòa vi quý, được tương truyền khắp cõi thiên gian, không ai là không biết. Sẵn được dịp diện kiến, không biết Ngài có thể thiên tình mà ân xá cho tiểu nha đầu này với kỳ hạn thất niên được không?” – Mộc Tương nở nụ cười, nhìn thẳng vào Ngọc Đế.

“Ý ngươi ta vẫn chưa tường.” – Ngọc Đế lại nheo mắt nhìn dò xét, tính giở trò gì nữa đây!

“Thần chỉ muốn xin Ngài ân xá cho mọi điều tiểu nha đầu làm, trừ trọng tội, trong vòng bảy năm tới. Kì thực, việc nuôi dạy tiểu nha đầu này với thần cũng có hơi quá sức. Tuy thân thủ có phần lanh lẹ nhạy bén, nhưng tính nết khó ăn khó ở lại ăn sâu vào trong, và vì còn nhỏ nên thần cũng không tiện dạy dỗ. Đến khi đã gần tuổi cập kê, thì nha đầu này cũng chẳng cần ai quản dưỡng nữa, lúc đó sẽ tùy thân Ngọc Hoàng xử lý.”

“Được, ta chấp thuận, thưởng công ngươi vì ta mà vất vả triều chính.”

Đương nhiên Ngọc Đế cũng biết, Mộc Tương ra điều kiện như vậy, trước mặt toàn thể thiên triều, đều đã có dụng ý, nhưng cũng chẳng tiện hỏi, nên đành nhắm mắt mà làm ngơ, không màng động đến.

“Thật đa tạ ngài, thần xin phép.” – Mộc Tương cung kính bái chào Ngọc Hoàng Thượng Đế, rồi lại rảo bước tiến ra ngoài điện, vừa đi vừa vác theo tiểu nha đầu đang khuya chân múa tay không ngừng.

“Sư thúc đúng là lòng dạ hiểm độc, đã biết con sắp trốn được lại còn bắt lấy!”

“Ừ, chẳng như ngươi, dám dùng thuật ém thân ta dạy để làm chuyện tày trời.”

“Nhưng vậy vui mà, vì nhìn ai cũng căng thẳng, làm con ngộp thở muốn chết.”

“Đúng là tiểu nha đầu, đã ngang ngược lại còn phách lối. Mà từ nãy đến giờ ngươi quên gì thì phải…”

“Quên gì, con nào biết.”

“…”

“Rồi rồi, cám ơn sư thúc đã giúp con được ân xá bảy năm, vậy được chưa ạ?”

Nói xong, tiểu nha đầu cắn lên tay Mộc Tương một cái, để lại vết răng đỏ hỏm, rồi lại chạy biến đi mất, vừa đi vừa ngoái đầu lại mà le lưỡi cười khẩy như khiêu khích trêu ngươi.

Thật hết cách, được, hãy chờ đi, 7 năm sau ta sẽ thanh toán đủ…

Nói xong, dáng người thanh tú ấy liền quay đi mặc cho khóe miệng trên môi vẫn cười không ngớt, như thể đang toan tính chuyện gì…

———- Còn tiếp ———-
Chú thích:
(1) dải lụa trắng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN