Giang sơn khó đổi, liệu bản tính có dời?
Chương 1: Ngày đầu gặp gỡ
CHAP 1
Đời thứ tám của Ngọc Hoàng Đại Đế, xuất hiện một tiên quân, tướng mạo khôi ngô, tiên pháp cao cường, thủ pháp tinh thông, am tường thiên giới. Nên quả không ngoa khi Mộc Tương, đương là Cửu Khí Tuế Tinh Mộc đức chân quân, dù tiên đạo lãnh tụ mới hơn nghìn năm, đã danh thơm tiếng tốt đồn xa, nơi nơi trên toàn cõi thiên giới đều biết. Danh tiên tướng của Mộc Tương không những được khuếch đại nhờ tài nghệ thông tường, mà còn qua chính cách cư xử, tuy lịch thiệp nhã nhặn nhưng lại có phần “tâm thanh lãnh kì” (1), ngày đêm khiến cho biết bao nhiêu trái tim “non trẻ” của các nàng tiên nữ xiêu đổ. Thế là lại được dịp cho tiên giới truyền tai nhau xem ai sẽ là người đủ sức để nắm giữ tình duyên của chàng.
Còn phần chàng thì hơi đâu lại nghĩ đến mấy việc vặt vãnh đó. Nói vậy không có nghĩa rằng chàng không tìm kiếm, chỉ là “ký lai nhi tắc an chi”, giờ chưa tới thì có quyết sao cũng chẳng được. Vì dầu cung cách của chàng, tuy hiền hậu ôn nhu là thế, nhưng nào có ai biết, chàng lại có nét dị trong tâm tư, vốn yêu thích cái mâu thuẫn đến kì lạ. Điều càng mâu thuẫn lại làm cho chàng càng cảm thấy hứng thú. Cũng chính vì vậy mà chàng, đã nghìn năm rồi, vẫn chưa hề một lần mảy may xao động trước đám tiên nữ, chẳng có gì hơn ngoài những kẻ chỉ biết ngồi đài hoa cát, nào biết thế sự cuộc đời.
Vốn là chân quân trông coi hành Mộc nên việc chàng thông tường nhân giới trong số các đại thần của ngũ khí chân quân cũng là điều dễ hiểu, lại thêm phong cảnh nơi hạ giới lại rất chí tình nên đâm ra cũng có thú vui dạo chơi ngắm sinh cảnh, đặc biệt là chốn “điểu đề hoa phát” (nơi hoa nở chim ca).
Thế là trong một lần dạo chơi quanh Long Môn Sơn, một dãy núi thuộc khu vực biên giới phân cách Thiểm Tây và Tứ Xuyên, ngay trong vùng vốn được mệnh danh là Thiên phủ chi quốc, chàng lại bắt gặp một nhành Lan Hoàng thảo bạch hỏa hoàng rất hiếm, đang vất vưởng thân mình, ngạo nghễ gồng lên mà cố sức sinh tồn qua cái rét se se lạnh của đông phong.
Cố nhân từng tương truyền rằng, lan là loài hoa tượng trưng cho người quân tử, đạm bạc, nguyên sơ, không vì nghèo khổ mà thay đổi khí tiết.
“Quân tử? Nhành hoa nhỏ bé như ngươi sao? Giờ cả đợt gió rét này sợ ngươi cũng không qua nổi chứ huống hồ gì khí chất quân tử? Nhưng chẳng hiểu sao, khi nhìn ngươi lại khiến tâm ta nổi gió…Thôi thì ít lâu mới được dịp tức cảnh sinh tình, lại gặp được loài hoa hiếm như ngươi, nên hôm nay ta sẽ chạnh lòng thương, mà ban cho ngươi một ân huệ.”
Thế là chẳng biết vì thương hoa tiếc ngọc, hay chỉ đơn giản là để thoả mãn tính tò mò, chàng lại ân cần nhặt lên, mà đem về cho Nguyệt Hạ Lão Nhân coi sóc, rồi xin hoá tiên để phù trợ.
“Ngài vốn dĩ là tiên quân, tiên pháp còn thông thạo hơn cả ta, cớ gì lại nhờ ta, vốn là tiên nhân chuyên cai quản việc duyên kiếp, hóa tiên phép cho tiểu hoa này?” – Nguyệt Hạ Lão Nhân cất giọng, ngôn từ ít, mà ý nhiều.
“Ý tại ngôn ngoại, ông chỉ cần nghe, không cần biết.”
Nói xong, vừa định tâm đi một mạch ra khỏi điện, thì Mộc Tương lại bị lời nói vọng của Nguyệt Hạ Lão Nhân chặn đứng,
“Vậy tiên danh của tiểu nhi này là gì?”
Mộc Tương trầm ngâm một hồi lâu mới cất giọng,
“Lấy thiện trong “thánh thiện” mà ghép chung với mỹ trong “xinh đẹp”.”
Rồi cứ thế mà hóa phép bay đi.
“Thiện Mỹ sao, đúng là “Thiên tải nhất thì”(2).” – Nguyệt Hạ Lão Nhân tâm đắc, chắc lại sắp có tuồng vui để xem rồi.
——- Còn tiếp ——-
Chú thích:
(1) Lòng lãnh đạm
(2) Ngàn năm có một
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!