đâu phải chỉ có cô ấy đau
chương 3
– Trọng ca, chạy chậm thôi, chân muội không theo kịp người…
– A Thanh, là ta bước nhanh quá rồi.
– Nếu con không đem được bí mật nước Âu Lạc về, nữ nhân họ Vĩ kia sẽ gánh toàn mạng của dân tộc ta
Một lưỡi đao sắc bén giơ lên, thứ hắn thấy chỉ còn là ánh nhìn tuyệt vọng của nàng”
– Không! A Châu !!! – Trọng Thủy giật mình tỉnh giấc, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Tay hắn run rẩy, lại vội vã tìm kiếm xung quanh đôi tay của nàng. Liền ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé còn say ngủ mà lấy lại nhịp thở. Miệng đau đáu gọi tên nàng:
– A Châu, A Châu…
Không biết đã bao lần hắn mơ thấy những khung cảnh rời rạc trong miền kí ức. Về Vĩ Thanh, về cha, nhưng đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy nàng, thì ra hắn sợ mất nàng như thế…
– Chàng không sao chứ?
– Nàng hứa với ta được không? Đừng bao giờ rời xa ta – Hắn gần như lắp bắp, nhịp tim vẫn chưa thể ổn định – Cầu xin nàng
– Thiếp sẽ không đi đâu, nhưng nếu như, thiếp lại là một hòn đá, thiếp quên mất chàng thì sao?
– Thì chúng ta ly biệt, rồi ta sẽ lại cầu hôn nàng, lại yêu… Chúng ta làm lại từ đầu, chứ đừng buông, được không?
Hắn cứ vậy ôm lấy nàng suốt một đêm, ngây ngốc tưởng rằng chỉ hai tay là có thể ôm chặt lấy người con gái của đời mình. Nào đâu người đi trà lạnh, hết tình trà tan. Mỗi người sinh ra đều mang một mảnh khuyết trong trái tim, vừa hay người có thể lấp đầy mảnh khuyết đó, lại gánh trên vai quá nhiều thứ.
Năm hắn 8 tuổi, cha đứa hắn tới vùng đất Âu Lạc đầy bão giông này. Một đứa trẻ 8 tuổi, trên vai lại gánh sinh mệnh của cả tộc mình, gánh trên vai kì vọng của cha… Đời này hắn chưa từng khóc, chỉ là mùa xuân năm đó, hắn đã ôm một tảng đá vô tri mà buông tiếng xin lỗi với cả tộc Âu Lạc.
Cha nói đúng, muốn làm kẻ mạnh, phải tàn nhẫn, bao gồm cả sự lương thiện và suy tư trong tâm hồn. Nhưng Trọng Thủy nào đâu muốn làm kẻ mạnh? Hắn chỉ là một kẻ phàm trần, hắn chỉ muốn người con gái hắn yêu được sống một cuộc đời bình an, nếu ông trời có mắt, có thể cho hắn cơ hội bảo vệ nàng. Đời này hắn không có ước nguyện nào hơn.
Nhưng là…
– Điện Hạ, nếu người còn không trở về , Vĩ Thanh cô nương không quá canh ba trung tuần sẽ bị đem ra xử trảm.
Nghe đâu đêm ấy, Trọng Thủy một tay bẻ nát cây cung cha mình tặng, lập tức đem ngựa chạy về phương Bắc, trước khi đi chỉ để lại một bức thư viết cho Mị Châu. Bức thư hắn đã ngồi suốt một tối, lại chỉ nghĩ được hai chữ : Đợi ta…
– Cha! Người mau thả Vĩ Thanh ra!
Triệu Đà ngồi trên ngai vàng, vẻ tự tiếu phi tiếu.
– Ta còn tưởng đứa con trai này đã vì chuyện tình ái mà quên mất quê hương. Nào đâu chỉ bằng mạng của một con nô tì, lại có thể gọi con về. Thủy Nhi à Thủy Nhi, con làm ta qua thất vọng đi.
Thoáng thấy hắn gồng chặt cánh tay, móng tay cắm vào da thịt đã chảy máu. Gương mặt anh tuấn co lại vì tức giận:
– Cha, thứ nhất, con chưa từng quên con dân Nam Việt. Thứ hai, Vĩ Thanh không phải nô tì, nó là biểu muội của con. Thứ ba, Cha muốn làm gì con đều có thể làm, nhưng tuyệt đối đừng sỉ nhục Mị Châu, nàng là nương tử của con, không phải quân cờ!
– Haha, nương tử? Con muốn bao nhiêu nương tử ta đều có thể cho con, thậm chí con muốn phi tần của ta ta cũng có thể cho con vậy. Nhưng thiên hạ thì chỉ có một! Con hà tất vì thứ tình yêu rẻ mạt ấy mà đối đầu với con dân của chính mình?
Trọng Thủy cười, một nụ cười cay đắng hơn bất cứ giọt lệ nào:
– Người như cha, sao hiểu thứ gì gọi là yêu chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!