đâu phải chỉ có cô ấy đau - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


đâu phải chỉ có cô ấy đau


Chương 5


Tại Cổ Loa thành, mọi thứ đã gần như sụp đổ, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng. Mị Châu run rẩy nắm chặt chiếc áo lông ngỗng, đôi mắt nhoè đi vì dòng lệ.
– Con gái! Đi mau, con còn mong chờ ai đến đây? Quân Triệu Đà đã tiến gần cổng thành rồi! Cha đã mất đi con dân của mình, cha không thể mất đi con nữa!

An Dương Vương gần như gào lên với nàng, nhưng nàng nào có nghe thấy. Trong tai chỉ văng vẳng hai chữ đợi ta…
– Không, chàng sẽ về, chàng bảo con đợi mà cha!
– Nó đã phản bội con rồi! Sao con có thể không nghe lời cha? Trái tim con ở đâu rồi? Hay là con vốn không có trái tim?

Giọng nói của cha làm nỗi sợ sâu thẳm trong nàng bừng tỉnh. Nàng sợ sự thật, rằng lừa dối thật đau đớn, nước mặt thật đắng cay. Giọng nàng run lên từng hồi:
– Sao có thể không có trái tim chứ? Con để nó ở chỗ chàng rồi… Nhưng cha ơi, chàng để nó ở đâu?

Chỉ thấy nước mắt người cha như chảy ngược vào lòng:
– Đi thôi con, con còn cha.

An dương Vương dùng hết sức lực cuối cùng của mình kéo nàng lên ngựa. Mị Châu chỉ biết ngoái lại trông theo khung cảnh tàn lụy kia. Hoa đào vẫn rơi, nhưng nó không đẹp như ở Nam Việt. Chúng mang hình những giọt lệ, mải miết trôi…

Khi còn là đá Phu thê nàng từng hỏi ông trời:
– Này ông trời ơi! Tình yêu là gì? Có đau như khắc dao lên thân ta không?

Ông trời bảo nàng rằng:
– Tiểu Thạch cô nương, yêu rất đau đấy. Nỗi đau đó, so với khác dao lên thịt, còn đau hơn nhiều…

Ừ, còn đau hơn nhiều…
***

– A Châu, ngựa bị thương rồi. Chúng ta không thể chạy được nữa…
An Dương Vương dừng ngựa, đôi tay nhẹ vỗ về đứa con bé bỏng, như ngày còn thơ ấu. Ngài một đời đế vương, lại vô ý khinh suất. Bảo vệ biên giới để làm gì? Khi tự tay đưa địch vào nhà… Chỉ tội cho con dân Âu Lạc, chỉ tội cho đứa con si tình này.

Ngài giơ lưỡi đao lên kề bên cổ con gái, cõi lòng như bị xé thành vạn mảnh:
– Cha, xuống tay đi – Mị Châu nhắm mắt. Nàng biết, mình không còn mặt mũi nào tồn tại trên đời này.
– Con biết vì sao cha giết con không?
– Con gái bất hiếu, để trái tim lên đầu. Làm muôn dân Âu Lạc lầm than.

– Không – Ngài cười- cha thà tự tay giết con, chứ không muốn để con chết trong tay quân địch. Cha chém con, để không ai biết khi ra đi gương mặt con đau khổ ra sao…

Không có đầu, thì lấy đâu ra lệ. Con có biết, chỉ cần thấy con khóc vì một kẻ không đáng, tim cha mẹ đau đến nhường nào. A Châu, nếu có kiếp sau, con có muốn làm con gái cha mẹ hay không?

Thoáng thấy nàng cười ai oán, nàng còn có phúc làm con cha mẹ hay sao?
– Nếu được tái sinh kiếp, con nguyện làm hòn đá, vô tri, vô giác. Không yêu, không hận. Nhưng cha, con nếu có lòng hại cha, khi chết sẽ biến thành tro bụi, bằng không hoá thành Ngọc thành đá, trôi về hầu cha… Cha, con gái đi trước…

Chỉ biết ngày hôm đó trời đã mưa tầm tã, khi hai thân ảnh đổ gục trong mưa, cũng là lúc một tiếng thét vang lên giữa trời. Tiếng kêu như tiếng xé, xé sự im lặng, xé cả ruột gan người, nghe thật xót xa…

– Thế nào là quan trọng?
– Là khi bão giông, ta không đi tìm nến, ta đi tìm nàng…

Trọng Thủy, nguyện kiếp sau làm một hòn đá, quên đi chàng, quên đi tình yêu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN