Tử Kì Truyện
chương 2
-Hải Mặc, truyền thái y đến Tử Thanh cung
Hải Mặc nhanh chóng bước đi, chỉ nghe âm thanh đổ vỡ ở bên trong cánh cửa kia, hắn thở dài, bước đi như chạy.
Cánh cửa mở ra, Đông Ngạo Minh bước ra ngoài truyền người đến Tử Thanh cung
Bóng dáng phong trần bước vào cánh cửa, màu vàng chói mắt lại chẳng thể tương hợp với nơi đây, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thanh Phong đang ngồi cạnh Tử Kì ‘ chính tay hắn đang chạm vào nàng ấy’, Đông Minh Ngạo lặng lẽ ngồi xuống, tự tay cầm tách trà lạnh rót vào ly, đưa lên miệng, một hơi liền uống hết
-Nàng ta sao rồi
Thanh Phong nhìn Tử Kì lo lắng, đặt nhẹ cánh tay nàng xuống, hít thật mạnh, nhìn Đông Minh Ngạo tức giận nhưng lại cười nhẹ nói
-Mời người cùng thần ra ngoài nói chuyện
————-
Bóng lưng thanh nhã quay lưng về phía Đông Ngạo Minh, bàn tay gầy guộc cầm nhánh hoa
-Hẳn là ngươi cũng biết, sao còn hỏi
-……….
-Muội ấy cần được nghỉ ngơi, bồi bổ thật tốt và tránh xa khỏi ngươi,Ngạo Minh
Chỉ thấy Đông Ngạo Minh hừ lạnh, tay bóp nát cánh hoa vừa rơi trúng tay hắn,
-ngươi thấy cánh hoa này không, nàng ấy cũng vậy nếu đã rơi vào tay ta …chỉ có tan xương nát thịt mới có thể thoát khỏi.
Thanh Phong quay lại, bàn tay gầy nắm cổ áo Ngạo Minh
-Nên nhớ, ta vào cung này cũng chỉ là vì muội ấy, ta có thể vào thì cũng có thể ra, nếu Kì Kì thích ta liền đem muội ấy đi bất cứ lúc nào mà ngươi chẳng hề hay biết…
Ngạo Minh nhìn Thanh Phong mỉm cười, giọng nói hắn vang lên
-Ngươi….có thể sao
Chỉ thấy Thanh Phong bước lại gần, hắn ghé sát người Ngạo Minh, giọng đầy sát ý
-Nhắc cho ngươi nhớ, luận về võ có thể ta không bằng ngươi nhưng…..luận về y thuật, ngươi lại chẳng bằng ta, Đông Ngạo Minh.
sau đó bóng dáng thanh nhã đó rời đi, Ngạo Minh nhìn Thanh Phong đầy tức giận,bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, bước chân về phía phòng của Tử Kì, hắn đuổi hết tất cả ra ngoài, chính mình bước lại phía giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn lông mày Tử Kì nhíu lại, tay hắn chỉ biết nhẹ nhàng dãn ra, bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt ấy
-Ta sẽ không bao giờ để ngươi có thể rời xa ta , Kì Kì
Tay vuốt ve bàn tay đầy vết chai của Tử Kì, trong người liền lấy ra 1 lọ thuốc nhẹ nhàng thoa lên, đặt một nụ hôn nhẹ, hắn chợt thốt ra
– Ta yêu ngươi, Tử Kì
Đột nhiên mí mắt Tử Kì chợt mở ra, nàng ngồi bật dậy
-đừng Hạo Luân
Ngạo Minh sững sờ nhìn , tức giận xoay người đạp cửa rời đi
RẨM
Ánh mắt mơ màng của Tử Kì bỗng trở nên sợ hãi, miệng lẩm bẩm
“ đừng giết chàng ấy, đừng giết chàng ấy, đừng giết Ngạo Minh “
KHÔNG
Từ ngoài cánh cửa, một nữ nô tỳ chạy vào, bó qua phép tắc mà lay người Tử Kì
-nương nương, nương nương
Hai tay Tử Kì bỗng nắm chặt tay nô tỳ kia
-Chàng chưa chết, đúng không
Nô tỳ kia gật đầu lia lịa, miệng nói
-chưa chết, ngài ấy còn sống, là đang sống đang sống
Tử Kì gật đầu bỏ tay ra
-Chàng ấy vẫn sống, vẫn còn sống
Sau đó Tử Kì ngất lịm đi
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!