Ba tôi lại đi công tác, nhà chỉ còn mỗi tôi và mẹ. Thân thế của tôi, nói lớn không lớn, nhỏ cũng không hẳn nhỏ. Hứa thị nhà tôi là một tập đoàn có tiếng ở thành phố. Nhưng xét ra cũng chỉ thuộc hạng tầm tầm, bởi huyết mạch kinh tế của nơi này đều nằm trong tay của Thượng Quan gia tộc và Cảnh thị. Từ lâu rồi, Thượng Quan và Cảnh thị không ưa gì nhau, mọi người thấy hai bên hòa nhã hợp tác, thật chất là đấu đá ngầm. Ai cũng muốn xưng vương. Còn tôi, tô thì không có cảm tình với Cảnh thị, kể từ khi nguyên tổng giám đốc giao lại quyền điều hành cho em trai mình. Ngoài mặt có vẻ làm ăn chân chính, sau lưng thì chưa biết được. Mấy tháng trước có vụ lùm xùm Cảnh Trác Diêu nhúng chân vào chợ đen, ông ta cho đó là tin đồn, còn tôi thì nghĩ không đơn giản như vậy. Cuộc chiến quyền lực ngầm giữa thành phố phồn hoa này, một khi đã bùng nổ, kẻ chịu thiệt chỉ có những tập đoàn như Hứa thị mà thôi.
Sau bữa cơm tối, tôi chui qua phòng mẹ để mẹ sấy tóc cho tôi. Đó luôn là thói quen từ nhỏ của tôi, chẳng dễ dàng bỏ được.
Tôi gối đầu lên chân mẹ, nghe tiếng máy sấy ù ù bên tai, như một chú mèo hưởng thụ ánh nắng buổi sớm.
” Trường học có ổn không con? ”
” Dạ tốt lắm. Chỉ là sáng nay con gặp một vài kẻ khó ưa thôi. ”
Mẹ tôi bật cười, vuốt tóc tôi: ” Ai mà lại dám chọc vào Hứa đại tiểu thư đây vậy? ”
Tôi xua tay, ” Kể ra mẹ cũng không biết đâu, coi như con xui xẻo. ”
” Ừm… Mà cuối tuần này ba con tổ chức tiệc mừng dự án mới. Mẹ nghe nói Cảnh thị lần này cũng tới dự. ”
Tôi bật dậy, tròn mắt nhìn mẹ: ” Cảnh thị? Đang yên đang lành lại để mắt tới chúng ta? ”
” Dự án phát triển khu đô thị mới lần này của ba con được rất nhiều người nhắm vào. Con mồi béo bở như vậy, Cảnh thị lại chẳng sốt sắng lên. ”
Đúng là tác phong làm việc của Cảnh thị, khiến người ta thật sự bất ngờ. Lần này ra mặt thẳng như vậy, chắc chắn có ý định chiếm đoạt hết chỗ tốt rồi.
” Vậy nên lần này con cũng phải đi. Ba con muốn con làm thân với con trai Cảnh Trác Diêu. ”
Mẹ nói như sét đánh giữa trời quang. Làm thân? Còn không phải bán con gái sao. Ba tôi nghĩ gì mà làm thế. Như hiểu được tâm ý trong mắt tôi, mẹ tôi nghiêm túc nói: ” Hứa thị chúng ta, trên đe dưới búa, vẫn cần nhất một chỗ dựa. Lần này được Cảnh thị để mắt, chúng ta phải nắm chắc cơ hội. Mẹ biết con không thích những chuyện này, nhưng chỉ là làm thân, ngày tháng còn dài chúng ta sẽ từ từ tính tiếp. ”
Tôi vâng dạ hai tiếng, sau đó đi thẳng về phòng. Nói tôi hẹn hò với thái tử kim quang của Thượng Quan gia tộc kia còn hơn hẹn hò với con trai Cảnh Trác Diêu. Cũng không biết anh ta tốt xấu thế nào, phải loại ăn chơi trác táng, tôi đi nhảy sông Hoàng Hà mất. Cứ thế tôi mang theo tâm trạng ấm ức cả đêm mất ngủ.
Còn một tháng nữa tôi mới chính thức được diện bộ đồng phục của Lương Hoa. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng này, tôi chỉ ăn ngủ và chơi. Cuộc sống nhàn hạ ấy sắp biến tôi thành heo rồi.
Sáng chủ nhật, khi nắng còn chưa kịp chiếu qua cửa sổ, Lục Cẩm Chi đã gọi điện giục tôi đi ra ngoài. Tưởng cô ấy kéo tôi đi đâu, hóa ra là tới cửa hàng sác đang khuyến mãi 50%. Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Lục Cẩm Chi này là một cô gái thơ mộng, yêu ngôn tình lãng mạn. Có xu hướng ảo tưởng mình là nữ chính gặp nam chính soái ca. Mà cũng không hẳn, thật ra là gặp được rồi, chỉ là không biết có cơ hội được làm nữ chính hay không.
” Nhanh lên Tiểu Nguyên, mình chờ ngày này lâu lắm rồi. ” Cô ấy kéo tôi len qua đám người đông nghịt.
” Cậu muốn đi thì đi một mình đi, lôi mình theo làm gì? ” Tôi uể oải hỏi cô ấy.
” Mình là muốn có người xách đồ chung cho vui. ” Cô ấy cười tươi.
Rõ là lưu manh mà. Tôi thở dài, theo sau cô ấy. Lục Cẩm Chi chọn rất nhiều sách, cả một chồng dày. Tôi cũng phải phục cô ấy, bảo tôi đọc một cuốn này thôi chắc tháng mới xong.
Thanh toán xong xuôi, chúng tôi không nhịn được ghé qua ” Như Ý Cát Tường “. Một tiệm bánh ngọt nằm lặng lẽ giữa con phố đã gần hai mươi năm. Gia đình ông chủ tiệm là một gia đình truyền thống, nên phương thức làm bánh cũng theo cách truyền thống nhất. Vậy mà bánh của ” Như Ý Cát Tường ” luôn giữ được hương vị, màu sắc của nó, đa dạng phong phú, hơn hẳn những tiệm bánh hiện đại. Tiệm bánh giống như một nơi trú ngụ của chúng tôi, buồn cũng ra đây, vui cũng ra đây, tức giận chỉ cần ăn một miếng bánh ngọt là lòng cảm thấy êm dịu.
Tôi và Lục Cẩm Chi bước vào, tiếng chuông gió trên cửa kêu leng keng. Tiểu Mã – con trai ông chủ chạy ra niềm nở tiếp đón chúng tôi.
” Hai vị khách quý, lâu rồi không thấy ghé nha. Mời bên này, mời bên này. ”
Lục Cẩm Chi ra chỗ ngồi trước, tôi đi đến quầy chọn menu. Ngắm nghía hồi lâu, tôi hỏi Tiểu Mã: ” Bánh ” Như Ý ” còn không? ”
” Là sơ suất của Tiểu Mã, bánh ” Như Ý ” lại làm hơi ít, còn lại đúng một cái. Nếu tiểu thư có thể chờ được, hiện tại chúng tôi đang làm thêm. ”
” Không cần đâu, tôi lấy một cái ” Như Ý ” với một cái… ”
” Tôi cũng muốn lấy cái bánh đó. ” Phía sau tôi bất ngờ vang lên một giọng nói ” Lấy luôn cho tôi ”
Tôi bực mình quay ngắt lại: ” Này anh, tôi là đến trước… Là anh?! ”
Oan gia. Nhất định là oan gia. Kẻ muốn tranh bánh với tôi lại là áo số 7 đáp bóng vào mặt tôi.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!