Bán hạ - Chương 9: Cảm ơn anh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Bán hạ


Chương 9: Cảm ơn anh!


Tôi lờ mờ mở mắt, xung quanh là một màu trắng quen thuộc của phòng y tế. Tôi day day thái dương, không còn đau đầu nữa. Sân bóng chết tiệt, tôi sẽ không bao giờ đi vào đó nửa bước.
Nhận thấy trong phòng còn có một người, tôi quay ngoắt sang bên cạnh. Cảnh Thần đang ngồi đọc sách, ánh mắt anh rất chăm chú, dường như chưa nhận ra sự tỉnh lại của tôi.
” Sao anh lại ở đây? ” Tôi lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Cảnh Thần thấy tôi tỉnh lại rồi, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Anh đóng sách, ngồi gần giường tôi hơn.
” Sao anh lại không thể ở đây? ” Anh hỏi ngược lại tôi.
” Đều không phải chuyện tốt của mấy người à! ”
Cảnh Thần không nói gì, chu đáo đi pha cho tôi một cốc sữa. Pha xong anh đưa đến trước mặt tôi. Tôi không ngần ngại đón lấy.
” Cô y tế nói em chỉ là bị choáng nên ngất đi. Còn lần này không phải anh đá đâu. Là một cậu nhóc năm hai tranh bóng không được liền đá ra ngoài. Mà em biết năm hai chơi sung sức thế nào rồi đấy, quả đấy vào anh chắc cũng đỡ không nổi. “
” Kể cả vậy cũng đừng lấy tôi ra làm bia đỡ. ”
” Ác giả ác báo đấy! “
Cảnh Thần vẫn là không thể nói ra một từ tốt đẹp. Tôi lặng lẽ uống hết cốc sữa, chán đôi co với anh rồi. Bóng thì cũng vào mặt rồi, thôi thì cứ coi như tạo nghiệp nên gặp quả báo đi.
” Sao em lại không tức giận? ”
” Không đáng! ” Tôi trả lời cộc lốc.
” Đợi chút… ”
Anh vươn tay ra, tôi tưởng anh đánh tôi liền vội vàng ghé qua phải. Tay còn lại của anh giữ bả vai tôi. Tôi sợ nên nhắm chặt mắt lại.
Một cảm giác mềm mềm ấm ấm lướt qua da thịt. Hóa ra anh lau sữa dính trên mép của tôi. Làm tôi một phen hú hồn.
” Đúng là chỉ giỏi cái miệng. ”
” Ai mà biết được anh có đánh tôi ở đây hay không. ”
” Anh gọi cho ba em đến đón rồi. Có mệt thì ngủ thêm chút nữa đi, anh kê gối cho em. ”
Cả người tôi bị vây trong vòng tay của Cảnh Thần. Anh chỉnh lại gối cho tôi. Khoảng cách gần như vậy, tôi nghe được cả tiếng nhịp tim của anh đang đập. Tình cảnh này thật xấu hổ.
” Tiểu Nguyên à! Cậu… ”
Lục Cẩm Chi đẩy cửa đi vào, theo sau còn có anh Cố Luân và Đán Đán.
Tôi đóng đá tại chỗ. Nhìn tôi và Cảnh Thần có khác gì đang…
” Ơ… có lẽ mình hơi làm phiền rồi nhỉ… ”
Cảnh Thần đứng thẳng dậy, khẽ hắng giọng đi tới đẩy vai Cố Luân ra ngoài. Không thêm một lời giải thích nào.
Lục Cẩm Chi hí hửng chạy vào, đấm đấm vai tôi hỏi han: ” Cậu với Cảnh Thần sư huynh làm gì trong phòng vậy? ”
” Cậu nghĩ lung tung vừa thôi. Anh ta chỉ kê gối cho mình. ”
” Cả trường đang đồn ầm lên mối quan hệ của cậu và Cảnh sư huynh đấy. ” Đán Đán nói.
Tôi bật dậy. Mối quan hệ? Là mối quan hệ gì? Tôi không có mặt rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi.
” Lúc cậu ngất đi, Cảnh sư huynh chạy từ dưới sân lên khán đài để bế cậu vào phòng y tế. Ánh mắt anh ấy nhìn cậu nam sinh đá bóng vào mặt cậu như sắp giết người ta đến nơi vậy. ” Đán Đán bày ra vẻ nghiêm túc kể lại chuyện khi ấy.
” Mình cảm thấy, lần này anh ấy là thật lòng với cậu đấy. Hay là cho người ta cơ hội đi. Anh ấy cũng không đáng ghét lắm. “
Lục Cẩm Chi lại bắt đầu nói linh tinh rồi. Là người khác còn có thể, nhưng đó là Cảnh Thần. Anh là đại thiếu gia của Cảnh thị, tôi không thể động vào.
” Mình mệt lắm, mình ngủ đây. ”
Tôi sợ phải nghĩ nhiều nên tìm cách lảng tránh. Dù sao tôi cũng mới 16 tuổi, chuyện tình cảm này cần đợi trưởng thành hơn mới quyết định được. Nhưng mà tôi cũng nợ Cảnh Thần một lời cảm ơn. Ngày mai nhất định phải cảm ơn anh.

Sáng hôm sau, vừa bước chân vào lớp, Lục Cẩm Chi đã tung tăng chạy ra đón tôi. Nhìn tinh thần phơi phới xuân tình này, tôi đoán chắc là có chuyện rồi.
Quả nhiên không sai, cô ấy đưa ra trước mặt tôi một tờ giấy. Tiêu đề trên đó đập thẳng vào mắt tôi ” Tuyển trợ lý cho câu lạc bộ bóng đá của trường. ” Đọc xong tôi cũng đủ hiểu cô ấy muốn gì. Tôi đưa tay hình chữ ” x “. Tôi kì thị sân bóng rồi, đừng hòng dụ dỗ được tôi.
” Mình muốn gần anh Cố Luân… ”
” Mình đồng ý vào hội học sinh. ”
” Nhưng mà sân bóng gần hơn… ”
” Cho cậu chọn một trong hai! ” Tôi cương quyết.
Cô ấy mặt hơi cúi thấp, vân vê gấu áo một lúc mới lí nhí: ” Cả hai được không? ”
Tôi lắc đầu.
” Vậy… sân bóng. ”
” Được, mình vào hội học sinh. ”
Lục Cẩm Chi ôm cánh tay tôi lắc điên cuồng: ” Tiểu Nguyên ơi Tiểu Nguyên, mình thật sự muốn theo đuổi anh Cố Luân mà. Cậu thương mình đi…. ”
Tôi cuối cùng cũng không thể chịu được khuôn mặt tội nghiệp, méo xệch như sắp khóc kia. Đành hít một hơi thật sâu, gật đầu.
” Được, chiều nay đi đăng kí. “
Lục Cẩm Chi thay đổi nhanh như chớp mắt. Cô ấy vui vẻ về chỗ ngồi của mình, còn không quên tặng tôi cái bánh làm quà. Tôi hiểu tình cảm của cô ngốc này, người ngóng trông nửa năm đang ở trước mắt. Không thể vì một chút nhỏ nhen mà bỏ rơi cô ấy được.

Nghỉ giữa giờ, tôi trốn Lục Cẩm Chi một mình sang dãy năm ba. Đi đến đâu mọi người đều nhìn tôi thì thầm to nhỏ. Tôi biết họ đang nói về vấn đề gì, chắc chắn là chuyện ở sân bóng. Tôi khó chịu nhưng vẫn mặc kệ.
Tôi đứng trước cửa lớp 3-A, ngó đầu vào. Một chị gái tóc ngắn từ đâu chặn cửa tôi. Chị ấy trông thật soái nha, từ trên xuống dưới toát lên sự mạnh mẽ mà nhiều người nam nhân khác không hề có. Chị ấy khoát tay trước ngực, ngạo nghễ hỏi tôi, ” Năm nhất qua đây làm gì? ”
Tôi hơi sợ cái khí chất này, ấp úng: ” Em tìm… tìm… ”
” Đừng có dọa bạn gái tớ! ”
May quá! Cảnh Thần ra rồi. Chị ấy lườm anh, lùi lại nhường anh đi lên. Trước khi vào trong lớp chị ấy còn nói với tôi một câu, ” Cô bé xinh đẹp, em chọn nhầm người rồi! ”
Tôi đứng ngây tại chỗ. Tôi vừa rồi nghe cái gì thế? Bạn gái à? Từ bao giờ Cảnh Thần lại tùy tiện gọi tôi trước mặt người khác bằng cái danh đấy. Anh muốn gây thêm hiểu lầm cho mọi người đây mà.
” Tìm anh có chuyện gì không? ” Anh tựa người vào cửa, cười tươi hỏi tôi.
” Ai nói tôi tìm anh! “
” Vậy tìm Cố Luân à? Để anh gọi cậu ta. “
Tôi nắm góc áo Cảnh Thần giữ lại, suy nghĩ xem nên nói cái gì. Nhưng càng nghĩ càng rối. Anh thì vẫn chờ tôi mở lời.
Tôi bối rối đưa hộp sữa chua uống nhét vào tay anh, nói không rõ tiếng: ” Cảm… cảm ơn anh! “
” Em nói cái gì cơ? ” Cảnh Thần ghé tai thấp xuống.
” Tôi nói… cảm ơn anh! “
” Anh vẫn chưa nghe rõ. ”
Tôi nhắm chặt mắt, nói rõ to, ” Cảm ơn anh! ”
Cảnh Thần bật cười, xoa đầu tôi rất đỗi dịu dàng. Tôi chỉnh lại mái tóc rối bù bị ai đó làm hư, quay đầu về lớp.
” Anh sẽ uống hết. “
” Còn nữa, lần sau đừng gọi tôi là bạn gái anh. ”
Tôi chạy đi rất nhanh, khóe miệng vô thức mỉm cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN