Mộng Phỉ Thúy - Chương 2: Mộc Lan Ý tuổi thứ mười
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Mộng Phỉ Thúy


Chương 2: Mộc Lan Ý tuổi thứ mười


Mộc Lan Ý trải qua một trận bệnh năm đó, dường như đã qua được cửa ải lớn mà an toàn bình bình lớn lên dưới những bát cháo, hạt gạo của hơn trăm huynh đệ trong Chùa Thiếu Lâm và sự tận tâm của Vũ Nương cô đơn không con không cái.
Vũ Nương lương thiện, hiểu chuyện. Từ lúc được nhận nuôi Mộc Lan Ý, trong lòng vô cùng cảm kích. Tuy rằng hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn một lòng yêu thương Mộc Lan Ý, coi cô như con ruột sinh ra, tận lực nuôi dưỡng thành người không có một giây lơ là. Tất cả tố chất của một người mẹ này đều là Phương Trượng nhìn ra, cho nên luôn muốn định số mệnh yên bình cho Mộc Lan Ý.
Chỉ có điều tính cách và căn bệnh kỳ lạ của Mộc Lan Ý là một vấn đề nan giải cho huynh đệ Thiếu Lâm Tự và ngay cả với Vũ Nương.
Mười năm trưởng thành. Mộc Lan Ý thẳng thắn, thật thà nhưng có xu hướng giảo hoạt, mưu kế. Thật thà đến mức chọc cho nhiều sư bá hộc máu vì tức giận sau vài lần bị cô phơi bày tính khí khó chịu bằng lời nói không suy nghĩ. Bị cái miệng của cô đem ruột rà phơi ra bên ngoài. Lại không tiếc công bày ra chiêu trò khiến cho cãi vã đổ tội bất hòa lẫn nhau. Vô cùng không lương thiện.
Cứ mỗi lần như vậy, Phương Trượng lại đem cô nhốt vào Tàng Kinh Các, bắt cô đọc sách, chép kinh cả ngàn lần. Tuy rằng mới chỉ hơn mười tuổi, nhưng số sách mà Mộc Lan Ý chép đã chất đầy một kho, chứng tỏ tội lỗi mà cô gây ra chẳng hề ít chút nào.
Hôm qua cô vừa gây chuyện, lại đúng lúc Phương Trượng đóng cửa bế quan nên bỏ qua, những tưởng mọi thứ yên ổn, nhưng Mộc Lan Ý vừa xuất hiện, cửa chùa lại được dịp rộn ràng.
“Chung Diệp sư phụ, người là người thương con nhất trong chùa này phải không?”
Chung Diệp đang bên ngoài canh cửa lúc Phương Trượng bế quan, liền nhìn thấy Mộc Lan Ý nhanh nhẹn chạy vào cửa, người chưa tới nhưng miệng đã tới tai. Cảm thấy thấy tóc mai dựng đứng, hoảng hốt hỏi:
“Con lại muốn gì thì cứ nói thẳng đi. Đừng lần nào vòi vĩnh cũng hỏi ta và mấy vị sư huynh câu đó. Không thương con thì đã chẳng nuôi con lớn đến vậy đâu.”
Mộc Lan Ý xịu mặt tỏ ra tội nghiệp, vừa mút tay vừa nói: “Từ nhỏ tới lớn con đều phải ăn chay niệm phật, sáng khoai sắn, tối sắn khoai, trưa thì cơm rau đạm bạc không người lái. Bạn của con ở trường đều đã thử qua không ít hơn các loại thịt. Tại sao con lại chưa được một lần nếm thử chứ?”
Mặt Chung Diệp đen lại, chống tay lên hông chỉ vào mặt Mộc Lan Ý quát:
“Người xuất gia không được rượu thịt. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Con cứ làm liều ta sẽ gọi Thuận Thái sư huynh đến mắng con đấy.”
Biết rằng Mộc Lan Ý được cả chùa nuông chiều, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi gương mặt lạnh tanh của đại sư phụ Thuận Thái cho nên thường xuyên chờ Thuận Thái đi vắng mới dám mò đến vòi vĩnh.
“Sư phụ không thương con. Con muốn học công phu cũng không cho con học, muốn du ngoạn phương xa cũng chẳng cho con đi. Bây giờ ngay cả ăn thịt cũng cấm cản. Đạo lý gì vậy chứ?”
“Con gái à, công phu bản môn đều là nhiều năm tu luyện vô cùng vất vả. Sẽ khiến cho tay con nổi lên vết chai, chân con đầy những vết sẹo, nếu như vậy thì sao con có thể học nữ công gia chánh đây? Ta và Thuận Thái cũng là muốn tốt cho con.”
Nghe những lời này đã nhàm tai, Mộc Lan Ý ra vẻ tội nghiệp níu vạt áo Chung Diệp năn nỉ: “Chỉ một lần thôi, chỉ hôm nay thôi không được sao?”
Chung Diệp bất lực thở dài: “Con là do bàn tay của tất cả phật tử trong chùa nuôi lớn, chúng ta đương nhiên sẽ không để con đi con đường ấy. Ăn thịt sẽ hủy hoại hạt giống từ bi của con người. Mọi sinh vật nhận ra người ăn thịt và khi ngửi được mùi đều kinh hoàng bởi cảnh chết chóc. Bất cứ người đó đi đến đâu, loài vật dưới nước, trên mặt đất hay trên trời đều hoảng sợ. Nghĩ chúng sẽ bị người đó giết chết, chúng có thể ngất xỉu hay chết con có hiểu không?”
“Nhưng mọi người vẫn ăn, sinh vật vẫn tiếp tục sinh ra và tồn tại đó thôi. Đầu con vẫn chưa cạo, thân vẫn chưa mặc cà sa, cớ gì lại bắt con kiêng thịt chứ? Thật không công bằng.”
Chung Diệp thật sự bị tính cách ương bướng của Mộc Lan Ý làm cho đau đầu. Nhưng vấn đề kiêng thịt này cũng không hẳn là có thể ép buộc một đứa trẻ như Mộc Lan Ý. Cô vẫn chưa lựa chọn xuất gia, ông chẳng thể ngăn cản. Nhưng ý muốn hướng thiện của Chung Diệp vẫn luôn cố ý dẫn dắt từ những điều nhỏ nhất. Không ngờ lại bị tục niệm của trần thế làm mê muội Mộc Lan Ý đến như vậy.
“Mộc Lan à, con là một đứa trẻ ngoan. Con hiểu ý ta nói mà. Không phải ta cấm con ăn thịt, nhưng không bất cứ ai trong chùa muốn con phạm vào điều cấm kỵ cũng là mong sau này con sớm giác ngộ, có được chân thân sạch sẽ mà thôi.”
Mộc Lan Ý mắt rưng rưng tội nghiệp nói: “Nhưng mẹ Vũ Nương của con vẫn luôn muốn con được một lần nếm bữa thịt nhưng không có tiền. Chẳng phải Vũ Nương cũng muốn con có chân thân sạch sẽ nhưng vẫn cố cho con được ăn đó sao?”
“Vũ Nương yếu lòng, biết con thích sẽ cố cho con thỏa mãn. Nhưng….”
Chung Diệp nói chưa xong, đã bị Mộc Lan Ý gạt đi mà bỏ chạy:
“Con không nghe, con không nghe. Hôm nay là sinh nhật con, con muốn ăn thịt, muốn ăn thịt.”
Chung Diệp ngớ người nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Mộc Lan Ý chạy khuất sau con đường mòn quen thuộc, bỗng dưng nhìn thấy một đợt gió lạnh tạt ngang, trong lòng nhớ đến trận tuyết năm ấy mang Mộc Lan Ý tới.
“Mới đó mà đã mười năm rồi sao?”
“Ngày này tháng sau là tròn mười năm con bé đến nơi này. Trời cũng sắp trở lạnh, ngày đó hôm nào cũng là ngày tuyết rơi dày nhất.” Bóng của Thuận Thái từ sau cánh cửa xuất hiện, gương mặt nghiêm nghị của ông nhìn theo bóng Mộc Lan Ý khuất sau con đường. Chậm rãi mà lên tiếng.
Quay đầu liền nhìn thấy Thuận Thái cầm không ít bánh sữa trên tay, Chung Diệp mới lắc đầu ngán ngẩm: “Biết con bé thích bánh sữa mới về thị trấn mua bánh tặng cho nó, lại không dám trực diện mà đem tặng. Huynh là kiểu người gì vậy chứ? Cứ luôn dùng bộ mặt lạnh lùng giáo huấn, kỳ thực lại là người thương nó nhất. Đúng là khó ở mà.”
“Bớt nói vài lời đi, đệ sẽ tích được nhiều đức hơn đấy.” Bị nói trúng tim đen, Thuận Thái lại ném đống bánh sữa sang một bên nói: “Không phải con bé muốn ăn thịt đâu.”
“Ý huynh là sao?”
Đúng lúc này Vinh Huệ từ bên ngoài chạy vào, dáng vẻ vô cùng khẩn trương, mồ hôi thấm ướt hết cả vạt áo thở hồng hộc:
“Hai vị sư phụ, đệ tử vừa phát hiện ra một đoàn người lạ mặt xuất hiện ở thị trấn.”
Chung Diệp đem đống bánh sữa cất vào túi áo, dửng dưng nói: “Mỗi ngày chẳng phải đều có rất nhiều người lạ đến thị trấn buôn bán hoặc xin vào võ quán học võ sao, có gì là lạ?”
“Lần này không phải là người lạ bình thường. Những người lạ này đi theo một tổ chức, trên mui xe đưa họ đến có gắn một ký tự….” Rút từ trong bọc áo ra một tờ giấy có phác qua hình vẽ một bông hoa gai và một chữ ‘Mộc’.
Vừa nhìn thấy ký tự này, sắc mặt Thuận Thái và Chung Diệp đại biến. Bàn tay Chung Diệp nắm chặt như tiên liệu điều gì đó sắp xảy ra:
“Mười năm không xuất hiện, xem như Mộc Lan không tồn tại, hà cớ gì bây giờ lại xuất hiện. Đoan Mộc gia không lẽ đến bây giờ mới phát hiện ra Mộc Lan sao?”
“Giờ không phải lúc để nói chuyện đó. Vinh Huệ, mau đưa các huynh đệ xuống núi ẩn nấp kịp thời ứng phó. Nếu đám người kia động thủ, lập tức ra tay trấn áp bảo vệ người dân. Số huynh đệ còn lại ở đây bảo vệ Phương Trượng bế quan. Chung Diệp, đệ theo ta đi tìm Mộc Lan.”
Biết rõ tình hình khẩn cấp, chúng nhân lập tức nhận lệnh tản ra đi làm việc. Trong lòng không khỏi lo lắng khi nhiều năm bình yên đã một ngày sóng gió gây phiền nhiễu.
====
Chạy một mạch lại lạc ra bờ suối nhỏ bên dưới Thiếu Lâm Tự, nơi mà cô mỗi hè đến đều bơi lội thỏa thích, quen thân từng viên đá, mái nhà hoang. Lúc này Mộc Lan Ý hậm hực không hài lòng khi bị ngăn cản miếng ăn đến như vậy. Càng bị cấm, quyết tâm phải phá giới ăn thịt của cô càng cao. Nhưng nghĩ hoài không ra thịt ở đâu để cô ăn đây?
Ngồi trên mỏm đá bên cạnh bờ sông, đôi mắt của Mộc Lan Ý vô tình chiếu xuống đàn cá đang tung tăng bơi lội dưới sông kia. Một cơn thèm thuồng đi qua, ánh mắt cô liền nổi lên tà khí:
“Cuối cùng hôm nay ta cũng có thể ăn thịt rồi. Ha ha.”
Quăng giày và túi sang một bên, lật lai quần đến tận gối. Mộc Lan Ý không một giây suy nghĩ liền lội xuống con sông đang chảy về hạ lưu kia. Cơn lạnh buốt từ dòng nước kia bám vào từng tế bào trên da thịt cô, khiến cho cô rùng mình ớn lạnh. Những mỏm đá nhấp nhô đủ để cản độ sâu, khiến cho cô có thể đứng ở trên mà không bị ướt.
“Mẹ ơi lạnh chết người ta rồi. Cá ơi sao có thể sống như vậy mà không mặc áo ấm chứ?” Vừa lẩm nhẩm vừa đưa bàn tay nhỏ phe phẩy trong dòng nước lạnh cóng tìm cá.
Chỉ là đứng trên cao lại không thể bắt được dù chỉ là một con cá, có bắt được cũng chỉ là loại cá bé bằng nửa ngón tay chẳng đủ dính răng. Cho nên Mộc Lan Ý quyết định lội hẳn xuống dưới bắt cá.
Chỉ là càng lội xuống sâu, nước lạnh càng khiến cô run rẩy, đến mức da gà da vịt thay nhau nổi lên, miệng cũng run cầm cập. Nhưng hình như lội ướt cả quần vẫn không có tác dụng. Tìm hoài vẫn chưa thấy chú cá béo ngậy nào đủ để dùng bữa.
“Hừ, miếng ăn là miếng khổ. Đành liều vậy.”
Nghĩ là làm thật, Mộc Lan Ý quyết định nín thở, ngụp lặn xuống dưới đáy thử xem. Chịu lạnh một chút nhưng có thịt ăn thì cũng có sao đâu chứ.
Khi cô ngụp cả cơ thể xuống dưới nước, khiến cho cả người ướt đẫm, dòng nước lạnh buốt thấm vào thân thể nhỏ con kia khiến cho môi cô tím lại. Nhưng mục tiêu ăn cá vẫn còn đây, cô không hề nhụt chí mà vẫn nuôi ý định bắt cá cho kỳ được.
Trong dòng nước trong veo kia, cô nhìn thấy lũ cá to nhỏ, xám xám lam lam bơi qua bơi lại dưới dòng nước lạnh ngắt, chúng nhìn thấy cô, hoảng hốt cụp đuôi chạy bạt mạng, sống chết quẫy vây hết công lực mà bỏ chạy.
Hay cho họ hàng nhà cá thông minh hơn người. Ta vừa lội xuống đã biết mình sắp tới số, nhanh chân tẩu thoát. Nhưng Mộc Lan Ý là ai chứ? Là đệ tử chân truyền của Thiếu Lâm Tự, há lại để các ngươi xem thường công phu mèo cào bản cô nương luyện được từ nhiều năm chép kinh phật trong Tàng Kinh Các. Hôm nay hãy cảm tạ Phật tổ vì các ngươi gặp được bản cô nương, hi sinh bản thân để cô nương được một thớ thịt béo ngậy. Nào nào, những chú cá xinh đẹp vàng ươm trên chảo dầu. Đến đây.
Vừa nghĩ thầm trong bụng, Mộc Lan Ý đã lấy đà thần tốc lao về phía ‘những chú cá vàng ươm trên chảo dầu’ với bàn tay năm ngón xải ra hòng tóm gọn chúng. Nhưng những chú cá kia đều là một thân công phu dưới nước cực kỳ tuyệt đỉnh từ khi sinh ra, chỉ một cái quẫy đuôi là đã đổi hướng chạy, nào có dễ để cho Mộc Lan Ý chụp bắt như vậy.
Gặp phải ‘đối thủ’ dưới biển nước mênh mông, Mộc Lan Ý trừng mắt nhìn những chú cá kia, hừ lạnh một cái:
Hôm nay ta lội xuống đây là ngươi chết ta sống, một khi công thành thì vạn tấm xương khô. Đừng hòng chạy thoát.
Lần nữa lao đến với sát khí đằng đằng, những chú cá vẫn không hề nao núng mà ung dung quẫy vây rẽ dòng nước tháo chạy. Chỉ là trong lúc sơ hở, để một chú cá chép lạc đàn rơi vào lòng bàn tay của Mộc Lan Ý. Đương lúc Mộc Lan Ý nở một nụ cười đắc ý thì dòng nước kia bị một chấn động một chút, chú cá chép may mắn thoát khỏi tay Mộc Lan Ý, không kịp ngậm cười mà tháo chạy.
Mộc Lan Ý sát khí đằng đằng, quay ngoắt đầu tìm nguyên nhân làm cô tuột mất mồi ngon.
Ngay khi cô quay đầu đã bắt gặp ở trong dòng nước kia một người đưa lưng về phía cô đang chơi đùa cùng cá ở dưới sông vô cùng nhàn hạ. Không hề giống với cô là một màn rượt đuổi tàn ác. Suy xét một chút, có lẽ vì người kia bơi lội mới khiến cho nước chấn động, đồng thời chú cá chép kia thoát khỏi tay cô.
Lúc đó trong đầu Mộc Lan Ý lóe lên ý nghĩ: Không lẽ ở đây cũng có thợ lặn ư? Nếu không tại sao từ nãy đến giờ cô không hề thấy người này ngoi lên chứ? Lại không thấy nước ở đây lạnh một chút nào sao? Cô lại chẳng hề phát hiện ra. Hay là cũng muốn ăn cá như cô?
Vừa nghĩ vừa tức giận, Mộc Lan Ý muốn bơi đến ra hiệu cho người kia để yên cô bắt cá. Nhưng vừa bơi được nửa đường. Dường như phát hiện ra cô, người đó liền quay đầu, cũng khiến cho Mộc Lan Ý nhìn rõ được gương mặt người đó. Phát hiện ra đó là một người con trai.
Cô nhìn thấy gương mặt kia được tạo nên bởi làn da trắng muốt, chiếc mũi thanh tú dựng thẳng trên gương mặt hài hòa, đôi mắt màu đen sâu hoắm kia như phản chiếu được gương mặt cô. Dưới dòng nước lạnh lẽo đó, đục mờ đó mà gương mặt người kia vẫn dường như phát sáng. Ngũ quan hoàn hảo đến mức khiến cho lòng cô bất chợt gào lên ba chữ:
Mỹ nhân ngư.
Hoàng tử cá!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN