ĐI ĐẾN CUỐI ĐƯỜNG - Chương 2: Lợi dụng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


ĐI ĐẾN CUỐI ĐƯỜNG


Chương 2: Lợi dụng


Sau bữa tiệc ngày hôm đó, Duy Quân chỉ kịp giải thích qua loa với cô vài câu trước khi lên máy bay bay về thành phố H. Nếu là bình thường, cô chắc sẽ hờn dỗi với Duy Quân vài nhưng anh đã dự đoán được trước điều đó nên trước khi về thành phố H đã đặt mua cho Sa Yến một chiếc máy may mini. Khi về đây, cô không nghĩ tới phải ở lại lâu cũng không mang theo đồ nghề, chẳng còn cách nào đành hạ giọng xin Kim Thanh đi cho chợ vải, kết quả lại thành tới trung tâm thương mại của JK.
Ở đây thì lấy gì để mua chứ, đồ hiệu may sẵn thì lắm chứ vải vóc thì lấy đâu ra. Sa Yến lẽo đẽo theo sau không dám nói lời nào, đến khi nhìn thấy showroom vải Vĩnh Thịnh mới hiểu đúng là Kim Thanh đưa mình đi xem vải thật.
– Cô chủ! Cô vào xem đi. Thích mảnh nào thì nói với tôi.
– Dạ!
Sa Yến dạ, vâng nhưng thầm nghĩ trong bụng vải này thượng hạng, cái máy may mini ở nhà làm sao may nổi. Cô chỉ đành miễn cưỡng ngắm nghía cho qua.
– Sao lại thở dài?
Câu hỏi bên tai khiến Sa Yến giật mình quay lại, người ta lại điềm nhiên đi qua người nàng. Cô ngó quanh không rõ Kim Thanh đi đâu không có ở đây, cũng chẳng phải giữ ý, buông một câu đáp lại:
– Buồn chán. Không được sao?
David Trần tiện đường đi khảo sát JK vô tình lại nhìn thấy cô gái này mặt mũi ỉu xìu liền đi theo. Gặp nhau ba lần, nhưng thái độ của cô lại thay đổi khiến anh chóng mặt mà tò mò thích thú. Vẻ mặt kiêu kỳ có chút bướng bỉnh của cô lúc này, chính là hình ảnh trên biển khi cô trêu chọc anh hiểu nhầm cô tự tử. David dựa lưng vào kệ hàng nhìn ngón tay cô vuốt ve nhưng tấm vải trước mặt, rõ ràng là yêu thích nhưng vẫn pha chút không thỏa mãn.
– Vải ở đây không đẹp sao?
– Hàng chọn xuất khẩu sao có thể không đẹp được? Nhưng cái máy may mini không thể may loại vải xa xỉ này được, nó chỉ may được những loại vải thông thường.
David “à” một tiếng hiểu được nỗi lòng của cô nhưng lại nghi hoặc:
– Vậy cô đến đây làm gì?
Sa Yến vừa định trả lời thì thấy bóng Kim Thanh bước từ cánh gian hàng bên cạnh sang, liền thu lại vẻ mặt bướng bỉnh trước đó, vài phần lo lắng hiện lên khuôn mặt chậm rãi đi về phía Kim Thanh:
– Chị đi đâu vậy? Em còn đang định đi tìm chị.
– Tôi đi xem qua sổ sách bán hàng, cô chủ đã chọn được vải chưa?
– Cái máy may của em chắc không dùng được mấy loại vải này. Chúng quá cao cấp ạ. Em cũng mệt rồi, hay mình về thôi ạ.
– Được.
Hai người vừa bước ra khỏi quầy hàng, thì phía sau David Trần lên tiếng gọi:
– Có phải tiểu thư của Chủ tịch thành phố H không?
Sa Yến liền giật mình, cô tưởng anh ta sẽ biết ý như tối hôm đó, làm như không có gì, thân ai người ấy lo, ai dè. Kim Thanh đã quay lại thì cô không thể đi tiếp, chỉ có thể miễn cưỡng quay lại, nụ cười thanh tú hiện trên đôi môi nhỏ, chờ khi David Trần bước qua kệ hàng đứng đổi diện với mình, Sa Yến khẽ cúi người chào hỏi:
– Là anh David Trần phải không?
David dễ dàng phối hợp cùng cô cũng chậm rãi đáp lại:
– Thật vui vì Sa Yến vẫn nhận ra tôi. Hôm đó, em vô cùng xinh đẹp.
Anh bị sao vậy? Sa Yến không nhận ra người trước mặt có phải là người cô từng biết trước đó không nữa. Ở đâu ra mà anh ra lại có thể sến sẩm như vậy được chứ.
– Anh David quá lời rồi.
– Không quá lời đâu. Hôm đó, Duy Quân luôn ở bên Sa Yến, tôi không tiện ngỏ lời. Hôm nay, có cơ hội đương nhiên không thể không nói. Đúng ra là muốn nhờ em đưa tôi đi thăm thú nơi này. Tôi sinh ra, lớn lên ở nước ngoài và đây là lần đầu về nước.
Anh ta có thể nói nhiều như vậy sao? Có thể đi chơi đương nhiên là vui rồi, nhưng chuyện này Sa Yến không tự quyết được cũng không thể lộ liễu xin ý kiến Kim Thanh, chỉ đành từ chối trước:
– Hôm nay, chắc không được. Em đi một lúc đang hơi mệt nên đành từ chối anh David hôm nay.
David lộ rõ vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhưng vẫn cố tìm thêm cơ hội:
– Nếu em mệt thì đành vậy. Dù sao dự án chung của JK và WIN vẫn còn đang đàm phán, tôi sẽ chưa về nước ngay mà.
Sa Yến cười thầm, anh ta quả là tinh quái. Mẹ và cả Duy Quân đều không thể từ chối đề nghị của David được, đây là dự án lớn mà mẹ và JK đã tốn nhiều công sức mới có được giấy phép, nếu WIN rút chân vào lúc này thì mọi điều trước đó liền thành công cốc. Kim Thanh nhanh chóng nhận ra vấn đề liền bước lên một bước đỡ lời:
– Hôm nay cô chủ nhà chúng tôi mệt đúng là khó có thể giúp Phó tổng giám đốc Trần tìm hiểu về vùng đất này. Nếu Phó tổng giám đốc Trần không ngại chờ thì hay để cô chủ về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ cùng Phó tổng giám đốc Trần…
– Xin lỗi. Đây là?
David gắt lời Kim Thanh với thái độ có chút khó chịu, lạnh lùng. Sa Yến nhận ra sự bối rối rõ ràng của Kim Thanh, thầm mỉm cười trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giữ được thái độ nhẹ nhàng, xoa dịu sự căng thẳng xung quanh mình:
– À! Chị Thanh là người chăm sóc em ở đây. Anh David nếu đồng ý thì mai em đưa anh chơi nhé dù em cũng không biết nhiều.
Nghe những lời ngọt ngào từ một cô gái xinh đẹp, cơ mặt David giãn ra, anh đưa tay về phía trước:
– Cho tôi mượn điện thoại của em.
Sa Yến không hiểu anh ta muốn gì, chỉ đành miễn cưỡng rút điện thoại cẩn thận đưa vào tay David. David nhận lấy, ấn những con số trên màn hình rồi đưa lại cho Sa Yến:
– Ngày mai tôi tới đón em, gửi cho tôi địa chỉ nhé!
Sa Yến nhận lại điện thoại nhìn dãy số trên màn hình hiểu ý của anh ta, liền khẽ “dạ”. David Trần gật đầu chào không quên liếc nhìn cô gái còn lại rồi bước ra bên ngoài vẫy tay cho trợ lý của mình đứng bên ngoài nãy giờ mà không ai hay biết. Sa Yến quay sang chờ đợi Kim Thanh vẫn đang nhìn theo bóng người chưa đi khuất kia, có lẽ chị vẫn chưa hết sốc khi bị một người đàn ông từ chối lạnh lùng. Chỉ khi bóng người đó khuất hẳn, Kim Thanh mới lên tiếng chất vấn:
– David Trần trước nay nổi tiếng lạnh lùng. Tại sao vừa rồi lại có thể nói ra mấy lời tán tỉnh đó?
Sa Yến không rõ, chị ta có phải đang hỏi mình hay không, chỉ ngây thơ trả lời:
– Em không biết.
– Cô chủ cũng không cần bận tâm. Quan trọng bây giờ cô phải tìm hiểu về những điểm du lịch và đặc sản nổi tiếng ở đây. Tôi đưa cô chủ về.
Sa Yến liền vâng dạ đi theo. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ được báo cáo cho mẹ và đương nhiên Duy Quân cũng sẽ biết. Sa Yến liền nhắn tin kể lại mọi chuyện với Duy Quân và rất nhanh sau đó, anh trả lời tin nhắn của cô: “Đừng lo lắng. Anh sẽ thu xếp công việc về đó với em.” Không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai, cứ để nó đến thôi. Vì ngày hôm nay vẫn còn rất dài khi Sa Yến bị Kim Thanh đưa cho một tập sách giới thiệu du lịch về tỉnh T. Cô còn chưa kịp mở ra thì tin nhắn của Ngọc Linh gửi tới, cô mới sực nhớ hai tuần nữa là bắt đầu năm học mới và hôm nay bắt đầu mở đăng ký tín chỉ. Đêm nay chắc không ngủ được rồi.
Buổi sáng vừa mở mắt, điện thoại của Sa Yến đã vang lên, cái tên trên màn hình điện thoại làm cô tỉnh giấc.
– Con nghe máy ạ.
– Mẹ nghe nói David Trần có ý với con?
– Con cũng không rõ ạ.
– Sự hợp tác của WIN và JK là rất quan trọng, chuyện này vẫn là không nên cho Quân biết.
Sa Yến ngưng lại vài giây rồi ấp úng:
– Chuyện này…nhưng…nhưng con đã lỡ nói với anh Quân rồi. Anh ấy…anh ấy còn nói sẽ về đây hôm nay.
– Con nói cái gì cơ?
Sa Yến dễ dàng nhận ra sự tức giận ở bên kia:
– Con không biết chuyện này không được nói. Con xin lỗi mẹ. Bây giờ phải làm sao ạ?
– Còn làm sao được nữa. Chỉ có thể hi vọng Quân biết nặng nhẹ.
Vừa nói dứt lời, mẹ liền ngắt máy không cho Sa Yến kịp chào. Cô đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi giường, mở toang cánh cửa sổ nhìn xa xăm, tự nhủ hôm nay sẽ là một ngày dài. Sau bữa sáng, cô trở về phòng nhìn cuốn sách du lịch chưa đọc trang nào, nhét nó vào chiếc ba lô nhỏ của mình tự hỏi liệu anh ta có tới không? Sa Yến từ tối qua đến giờ vẫn thi gan chưa nhắn tin địa chỉ cho anh ta, và anh ta cũng không gọi cho cô. Nếu hôm nay anh ta không tới thì sao nhỉ? Lại là tiếng gõ cửa quen thuộc, Sa Yến mở cửa nhìn chị Kim Thanh bên ngoài cầm theo bộ quần áo đã hiểu nhưng vẫn chờ chị lên tiếng trước:
– Tôi chuẩn bị sẵn đồ cho cô hôm nay.
– Vâng.
– David Trần có nói khi nào sẽ tới không?
– Em không rõ.
– Cô chủ cứ chuẩn bị trước đi vậy. Kẻo anh ta tới lại không kịp.
– Dạ.
Sa Yến cầm bộ quần áo lùi lại một bước rồi đóng cửa. Đặt quần áo sang một bên, Sa Yến mở laptop kiểm tra lại kết quả đăng ký tín chỉ của mình đêm qua. Vậy là hoàn thành xong một việc, nếu mọi chuyện hôm nay xuôn xẻ, ngày mai Sa Yến sẽ được về thành phố. Anh có tới không? Sa Yến nhìn chiếc điện thoại vẫn nằm im trên bàn không có động tĩnh. Vừa lúc đó thì màn hình sáng, dãy số gọi tới Sa Yến chưa lưu nhưng biết chủ nhân của nó, nụ cười trên môi cô hiện rõ vẻ hài lòng. Cô không vội bắt máy, chờ thêm vài hồi chuông, cô mới bắt máy, tiếc là thái độ bên kia khiến cô tụt mất một nửa cảm xúc ban đầu:
– Tôi tới rồi.
Nói xong liền tắt máy. Sa Yến đi đến bên cửa sổ nhìn chiếc Camry đỗ bên đường đối diện với biệt thự tự nhủ, anh tức giận gì chứ, rồi quay đi thay đồ. Người ngồi trong ô tô cũng đã kịp nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trên khung cửa sổ nhưng lại không nắm chắc cô muốn gì nên có chút khó chịu. David ngồi trong xe nhìn đồng hồ hai lần, anh đã đợi cô mười lăm phút, cô ta rõ ràng là cố ý. Trợ lý Mike cũng nhận ra sự mất kiên nhẫn của chủ nhân, liền thăm dò ý kiến:
– Phó tổng giám đốc! Để tôi xuống thông báo.
Thấy chủ nhân không phản đối, anh ta liền xuống xe, đi sang bên đường về phía căn biệt thự ba tầng xây theo phong cách Pháp cổ điển mà nổi bật. Mike còn chưa ấn chuông cửa thì cánh từ bên trong đã có người bước nhanh ra mở cửa, anh nhận ra đó là cô gái đi cùng tiểu thư Sa Yến hôm qua ở trung tâm thương mại. Cô ta nhanh chóng cúi chào:
– Phó tổng giám đốc Trần đã đến phải không ạ?
– Đúng vậy. Tôi tới đón tiểu thư.
Mike vừa dừng lời thì Sa Yến xuất hiện với chiếc áo phông trắng và váy xếp ly năng động, trẻ trung trước hiên nhà đi ra. Vẻ mặt thanh tú có chút ngượng nghịu khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải cảm thán khi đứng trước cô. Kim Thanh đi tới đỡ cánh tay cô bước xuống:
– Phó tổng giám đốc Trần đang đợi cô.
Mike đứng bên cửa cúi đầu chào cô, chờ đợi. Sa Yến cũng đáp lại anh ta bằng nụ cười tươi sáng, đưa mắt nhìn chiếc Camry bên kia đường, rồi cùng anh ta đi tới sau khi chào Kim Thanh. Mike cẩn thẩn mở cửa sau cho Sa Yến, cô không vào ngay mà cố ý cúi đầu nhìn người bên trong, người kia lại lạnh lùng đến lạ không thèm đếm xỉa đến cô. Sa Yến đưa mắt ý cảm ơn Mike rồi từ từ ngồi vào bên cạnh người kia. Chiếc xe chuyển bánh, hai người ngồi ghế sau vẫn im lặng làm người phía trước cũng căng thẳng theo, dù biết là không nên nhưng cũng không thể không lên tiếng:
– Phó tổng giám đốc! Ngài muốn đi đâu?
David nãy giờ cố không để ý đến người kia đều im lặng, giờ nghe Mike hỏi cũng có cớ nhìn sang người kia thấy cô vẫn thản nhiên ngắm trời đất bên ngoài không động thanh sắc. Lúc này mới nhìn kỹ, cô hôm nay không kiều diễm như trên bãi biển hôm đó, trang phục gần gũi dễ thấy mà đáng yêu vô cùng. Sa Yến hơi nghiêng đầu thấy người kia ngây ngốc nhìn mình, ra vẻ khó chịu:
– Nhìn gì?
David bị dội gáo nước lạnh liền khôi phục thái độ:
– Muốn đi đâu?
Sa Yến thầm cười dáng vẻ miễn cưỡng nghiêm túc của David, dịch người lại sát phía anh ta, nghiêng người nhìn, hỏi lại:
– Rất xinh phải không?
David thấy cô vui vẻ trở lại, nói lời giễu cợt không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cũng nhẹ giọng hỏi lại:
– Muốn đi đâu?
Sa Yến dịch người về vị trí ban đầu rồi vui vẻ lấy cuốn sổ trong ba lô nhỏ lật giở một hồi. David cũng nhìn sang quan sát cô hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra đi đâu liền đưa ra chủ ý:
– Có muốn đi mua vải không?
Sa Yến nghe được liền mừng quýnh gật đầu lia lịa:
– Có chứ! Nhưng tôi không biết mua ở đâu?
David nhìn gương mặt nhỏ nhắn trước mắt, bất giác đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô nói:
– Tôi biết trước là sẽ vậy mà. Đi chợ vải.
Câu sau là nói với Mike. Sa Yến cảm thấy không tự nhiên khi bàn tay kia vẫn xoắn lấy mấy sợi tóc của mình, liền cựa mình ngồi thẳng lại. Những sợi tóc còn vương trên tay David cũng theo đà rơi xuống bên vai cô. David mỉm cười, đưa tay cầm lấy cuốn sách trên đùi cô. Sa Yến thấy có thể làm không khí thoải mái liền ghé đầu sang xem cùng. Hai người có chủ để nói chuyện làm không khí trong xe trở lên thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.
Xe đi đến khu chợ vải truyền thống, phải dừng xe ở bên ngoài. David mở cửa cùng Sa Yến xuống xe, đi bộ vào bên trong. Đã gần mười năm, Sa Yến không bước chân đến những nơi như thế này, bất kể cô muốn đi đâu mọi người đều đưa cô tới trung tâm thương mại, siêu thị. Đường đất vẫn còn lấm bùn do mưa, bước đi phải cẩn thẩn. Đúng nghĩa chợ vải, các sạp hàng ở đây đều là vải, quần áo, thời trang may sẵn cho mọi lứa tuổi, xen vài hàng nhà may với những chiếc máy may đời cũ.
– Thế nào?
– Cảm ơn anh! Đây đúng là nơi tôi muốn tới.
Bằng kinh nghiệm của mình, Sa Yến đi sâu vào trong chợ thay vì việc xem ở những sạp vải bên ngoài vì thường ở bên ngoài họ sẽ hét giá cao, phải mất công mặc cả. Cô dừng lại bên một sạp hàng, David đứng bên nhìn những ngón tay nhỏ xinh vuốt lên từng tấm vải kiểm tra, vẻ mặt vô cùng thích thú. Cô gái kia không phải xinh đẹp xuất chúng so với những cô gái anh từng quen, nhưng ở cô luôn đem lại một cảm giác thú vị khiến anh lần nào cũng muốn kiên nhẫn với cô.
Sa Yến nhanh chóng chọn được mấy tấm vài vừa ý, liền nhờ chủ tiệm cắt cho mình. Chờ chủ tiệm cắt vải, cô nhìn sang David đang dựa vào cột trụ nhìn mình, liền nháy mắt trêu chọc:
– Hôm nay, anh nhìn trộm tôi rất nhiều nhé. Rất xinh phải không?
David thu lại ánh mắt chuyển sang chỗ người chủ tiệm đang đo đo, cắt cắt, không trả lời câu hỏi của cô. Sa Yến cũng nhìn sang, thấy chị chủ đã cắt đến mảnh cuối, liền rút tiền trả và nhận lấy túi vải. Túi vải có vẻ không nhẹ, David đưa tay ra trước cầm lấy túi vải. Sa Yến cũng không từ chối, mỉm cười bước đi trước. David bước phía sau, nhìn túi nilong trong tay hỏi:
– Vải này thì may được cái gì?
– Được rất nhiều thứ, khăn tay, túi xách, nếu thích có thể may áo phông và…nhiều thứ khác.
– Khăn tay. Cô đều tự may sao?
Nghe câu hỏi của anh ta làm Sa Yến nhớ tới mình từng đưa cho anh ta một chiếc khăn tay trên bờ biển, liền quay người, lại nháy mắt cười:
– Đúng vậy, khăn tay lần trước đưa cho anh cũng là tự may rồi thêu hình lên đó. Anh còn giữ không?
Cô gái này quả rất gian xảo, mặc dù anh là người mở đầu nhưng luôn bị cô dẫn dắt đến tình huống khó xử. Sa Yến thấy ánh mắt của anh cố tình tránh mình lại thấy thích thú liền bước lên một bước đứng sát lại trước ngực David tiếp tục cười cười chờ câu trả lời. David cảm thấy không thoải mái với tư thế này muốn lùi lại thì một chiếc xe máy chở hàng từ phía sau Sa Yến đang lao tới. Anh vô thức đưa tay ôm cô vào lòng lùi lại để tránh chiếc xe và đương nhiên cả hai đều an toàn. Nhưng ngay khi hai người vừa đứng vững thì Sa Yến kêu lên một tiếng “Á”, David như làm chuyện xấu bị bắt quả tang liền buông tay khỏi người cô, lùi lại định tâm mới nhận ra nguyên nhân tiếng kêu của cô. Sa Yến vừa được tự do đã luống cuống nhìn ra phía sau mình, rồi rút khăn tay trong balo nhỏ cúi xuống lau những vết bùn bắn do chiếc xe máy kia để lại trên đôi chăn trắng ngần của mình. Cô vặn vẹo đủ tư thể nhưng cũng chỉ lau đi hết những vết bùn phía trước, còn phía sau thì còn rất nhiều, tay với tới nhưng mắt không thấy. Đúng là rất đáng yêu. David bước tới giật lấy khăn tay trong tay cô:
– Để tôi giúp.
Lần này thì Sa Yến xấu hổ thật, dù không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được phía sau bị bùn bắn khá cao. Cô quay người chín mươi độ, từ chối:
– Không cần đâu.
David như không nhìn thấy, đặt túi vải xuống bên chân, đưa tay giữ chặt cánh tay cô để cô không dịch chuyển. Tay kia cầm chiếc khăn tay, anh cúi xuống cẩn thẩn lau đi những vết bùn chưa khô trên chân cô. Không chỉ riêng cô xấu hổ, chính David cũng cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn vài nhịp.
– Hành động này có phải khiếm nhã không?
David ngước mắt nhìn lên, quả nhiên là cậu ta, Duy Quân. Anh liền đứng thẳng lên, tay nắm cánh tay Sa Yến buông lỏng. Cô cũng nhanh chóng quay người thoát khỏi David, bước tới bên Duy Quân:
– Anh!
Ánh mắt áy náy, có chút bất lực lại thêm giọng gọi hơi run rẩy của Sa Yến làm Duy Quân xót xa, anh cởi áo vest, vắt ra phía sau Sa Yến, khẽ cúi người buộc hai cánh tay lại, phủ lên chiếc váy mỏng manh. Giọng anh nhẹ nhàng hỏi bên tai:
– Sao lại mặc ngắn thế?
Sa Yến đưa tay chỉnh lại chiếc áo bên dưới để bản thân thoải mái, ngần ngừ trả lời:
– Là chị Thanh chọn.
David nhìn cô trong lòng Duy Quân như con chim non yếu ướt cần che chở. Anh cười nhạt rồi hắng giọng để hai người trước mặt không quên mất sự tồn tại của mình:
– Sao cậu lại ở đây?
Duy Quân ôm eo Sa Yến kéo cô sát vào mình như muốn tuyên bố chủ quyền, nhìn David cười nói:
– Tôi tới đón cô ấy về thành phố H. Yến đã nhận lời đưa anh David đi thăm quan nhưng chắc không thể tiếp tục được, nên tôi đã phân phó thư ký của mình sẽ ở lại đây để hỗ trợ anh.
Lúc này, David mới để ý cô gái đứng phía sau Duy Quân. Cô ta khoác trên người chiếc sơ mi trắng và chân váy bó sát cơ thể, cũng có thể gọi là xinh đẹp. David nhìn Sa Yến, rồi nhìn Duy Quân, không che dấu sự khó chịu:
– Tôi mất hứng đi chơi rồi.
Duy Quân không có ý định xuống nước:
– Nếu anh David đã nói vậy thì chúng tôi đi trước. Chúng ta sẽ sớm gặp nhau ở thành phố H.
– Được. Hi vọng cậu sẽ không bị chuyện cá nhân làm ảnh hưởng đến kết quả báo cáo hôm đó.
– JK sẽ không để WIN phải thất vọng đâu.
Dứt lời, Duy Quân kéo Sa Yến quay lưng, cô vẫn kịp cúi đầu chào anh trước khi dựa vào bờ vai kia rời khỏi. David nắm chặt tay nhận ra mình vẫn giữ khăn tay của cô, nhìn túi vải dưới chân tự cười bản thân. Anh bị cô lợi dụng triệt để rồi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN