Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 2 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 2 : VÔ ĐỀ.


Trời về tối, không khí trong rừng hơi xe lạnh.

Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh nhóm một đống lửa nhỏ để soi sáng. Sau khi ăn xong bữa tối hai cô cùng ngồi trò chuyện với nhau.

Linh Cơ nói “Huyền Tinh. Cô bay khắp nơi, biết nhiều việc. Hãy kể cho tôi nghe về Thần Long Sơn Trang đi?” Điểu Huyền Tinh nói “Thần Long Sơn Trang được thành lập cách đây hai mươi năm bởi Trần Chính Long và vợ ông ta là Trần Thu Ảnh, chính là bà lão sáng nay. Hai người này đều có võ công và địa vị rất cao trong võ lâm ,cả giang hồ đều tôn trọng họ..” Linh Cơ hỏi “Còn Phượng Hoàng Môn?” Điểu Huyền Tinh nói “Phượng Hoàng Môn mới chỉ được thành lập cách đây ba năm. Tuy thời gian chưa lâu nhưng cũng đủ khiến cho giang hồ phải điêu đứng ,hai phái chính tà đều sợ hãi, nếu có xung đột gì với nơi này thì chắc chắn sẽ bị diệt vong. Đứng đầu Phượng Hoàng Môn là Hàn Linh Phượng, không ai biết võ công của cô ta cao đến mức nào bởi từ trước đến giờ chỉ toàn do cấp dưới của cô ta ra tay, nói là cấp dưới nhưng khắp thiên hạ cũng không có mấy người đấu nổi với họ. Hàn Linh Phượng còn có sở thích là muốn được các cô gái xinh đẹp hầu hạ mình nên đã cho người đi khắp nơi tìm bắt các cô gái thuần khiết trong trắng về Phượng Hoàng Môn. Hành động ấy khiến nhiều người căm phẫn nhưng mấy ai dám chuốc họa vào thân, duy chỉ có Thần Long Sơn Trang là dám ra mặt chống đối lại Phượng Hoàng Môn” Linh Cơ cười nói “Nghe cô kể khiến tôi tò mò muốn gặp Hàn Linh Phượng 1 lần cho biết” ,rồi Linh Cơ nằm luôn xuống bãi cỏ và nói tiếp “Mà không biết Tiểu Thanh bây giờ thế nào rồi? Huyền Tinh này ,ngày mai chúng ta vào thành đi, tiện thể tìm tung tích Điệp Tinh luôn?” Điểu Huyền Tinh nói “Vâng” Linh Cơ nói “Cô lại gần tôi ngồi đi” Điểu Huyền Tinh hơi ngập ngừng rồi đứng dậy đi tới ngồi gần chỗ Linh Cơ đang nằm.

Linh Cơ nói “Giúp tôi cởi dây buộc đao kiếm ra đi Huyền Tinh” Điểu Huyền Tinh ngượng ngùng vì dây buộc đao kiếm lại vắt qua ngực Linh Cơ nhưng cô vẫn phải làm theo. Linh Cơ mỉm cười nhìn Điểu Huyền Tinh đỏ mặt vì xấu hổ, hai tay thì run rẩy.

Khi dây được cởi xong, Linh Cơ đột ngột ôm lấy Điểu Huyền Tinh và đè xuống. Quá bất ngờ khiến tim Điểu Huyền Tinh đập loạn lên, ngay cả Linh Cơ cũng nghe thấy. Linh Cơ cười nói “Sao tim cô đập mạnh thế Huyền Tinh?” Điểu Huyền Tinh bối rối nói “Chủ nhân…Tôi..” Linh Cơ nói “Cô có biết là cô đẹp lắm không? Đẹp đến mức khiến tôi không thể kìm chế được mình!” Vừa dứt lời Linh Cơ liền hôn lấy hôn để xuống mặt Điểu Huyền Tinh. Khi vừa định hôn vào môi thì Linh Cơ chợt nhận ra cô ấy đang khóc. Linh Cơ mềm lòng, lại không nỡ đối xử tùy tiện với Điểu Huyền Tinh thêm nữa, cô vội nói “Huyền Tinh đừng khóc nữa mà! Là tôi không tốt. Xin lỗi Huyền Tinh!” Nói rồi Linh Cơ ngượng ngùng xấu hổ nằm trở về vị trí cũ. Điểu Huyền Tinh nằm quay lưng lại Linh Cơ làm Linh Cơ càng thấy có lỗi ,cô nói “Xin lỗi Huyền Tinh!” Điểu Huyền Tinh vẫn im lặng, Linh Cơ cũng không còn biết nói gì hơn…

Sáng hôm sau khi Linh Cơ thức giấc, cô thấy tấm áo trắng của Điểu Huyền Tinh đang đắp trên người mình. Linh Cơ ngồi dậy nhưng không thấy Điểu Huyền Tinh, cô biết cô ấy lại bay khắp nơi tìm tung tích của Điệp Tinh, nhớ đến việc tối qua làm cô ái ngại.

Áo của Điểu Huyền Tinh vô cùng sạch sẽ và có một mùi hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng, mùi hương đã khiến Linh Cơ say đắm bao năm qua. Linh Cơ hít một hơi dài từ áo Điểu Huyền Tinh, cô vui sướng vì vẫn có được sự quan tâm chăm sóc của cô ấy.

Linh Cơ nghĩ “Chắc cô ấy không giận mình đâu” Nhìn xung quanh, Linh cơ thấy gần chỗ cô nằm là một số trái cây được đặt cẩn thận trên những tán lá sạch. Linh Cơ mỉm cười vì sự ân cần chu đáo của Điểu Huyền Tinh.

Sau khi ăn xong thì cũng là lúc Điểu Huyền Tinh vừa bay về tới. Hóa thành người, Điểu Huyền Tinh liền quỳ xuống. Linh Cơ hiểu nếu có tin tức về Điệp Tinh thì Điểu Huyền Tinh sẽ báo cho cô biết nên cô cũng không hỏi gì. Linh Cơ buộc đao kiếm ra sau người rồi cầm lấy áo ngoài của Điểu Huyền Tinh, cô đi tới gần và khoác trả cho cô ấy.

Linh Cơ ngồi xuống đối mặt với Điểu Huyền Tinh, mỉm cười nhìn cô ấy khiến Điểu Huyền Tinh ngượng ngịu tránh né ánh mắt của cô. Ít lâu sau Linh Cơ nắm tay Điểu Huyền Tinh đứng dậy,cô nói “Chúng ta vào thành đi

Thành Đô,nơi trung tâm rộng lớn nhất và giầu có nhất đất nước thời bấy giờ.

Linh Cơ cùng Điểu Huỳên Tinh đi trên đường với nhau, nhìn ngắm những hàng quán bán đủ thứ từ đồ ăn đồ uống hay đồ trang sức… Hai cô vui vẻ xem xét xung quanh.

Đi tới một nơi, hai cô thấy có nhiều người đang đứng vây xung quanh bức tường và nhìn tờ giấy dán trên đó.

Tò mò đi đến, hai cô thấy nội dung của tờ giấy đó đại khái là cuộc thi võ kén chồng cho con gái út của Thần Long Sơn Trang là Trần Tiểu Thanh, trong tờ giấy còn mời gọi anh hùng khắp thiên hạ cùng tới chung sức với Thần Long Sơn Trang để chống lại Phượng Hoàng Môn, bảo vệ giang hồ. Nơi tổ chức là ngay tại Thần Long Sơn Trang sau ba ngày nữa.

Bong bong… Một đoàn người ngựa đông đúc đang diễu qua phố, ai nhìn cũng biết đó là binh lính triều đình, họ bảo vệ một chiếc kiệu sang trọng phía sau. Dân chúng đều dạt hết sang hai bên nhường đường cho đám người này.

Qua sự bàn tán thì Linh Cơ biết người trong kiệu là Trần Vân ,con gái lớn của Thần Long Sơn Trang và còn là đương kim hoàng hậu của vương triều, cô ta về thăm nhà và để chứng kiến ngày vui của em gái mình. Dân chúng còn nói với nhau rằng với thế lực của Thần Long Sơn Trang cộng thêm sự hỗ trợ của triều đình thì Phượng Hoàng Môn khó mà chống lại được.

Linh Cơ và Điểu Huỳên Tinh lại đi tiếp. Đi một lúc thì tới ngã rẽ trái phải, Linh Cơ nhìn hai bên, ánh mắt dừng lại bên ngã rẽ phải. Điểu Huỳên Tinh đi phía sau cũng vừa bước tới, thấy Linh Cơ chăm chú nhìn đường bên phải là Điểu Huỳên Tinh biết chỏ có hai lí do mới gây được sự chú ý của Linh Cơ : thứ nhất là những sự việc kỳ lạ bí ẩn,thứ hai là các cô gái đẹp.

Bên phải đường có hai cô gái quay lưng bước đi, một cô áo đỏ, một cô áo trắng.Cô gái áo đỏ thì tay cầm kiếm, tay kia thì xách một chiếc giỏ chứa đầy hoa cỏ thảo dược thuốc. Còn cô gái áo trắng thì có dáng vẻ thướt tha xao xuýên lòng người, tuy chỉ nhìn phía sau nhưng Linh Cơ có thể khẳng định đó là một tuỵêt cực mỹ nhân.

Quá hiếu kỳ Linh Cơ liền rẽ phải, Điểu Huỳên Tinh cũng bước theo. Khi sắp tới gần thì phía trước lại xuất hiện bốn tên lưu manh chặn đường hai cô gái kia.

Đối với Linh Cơ mà nói đây quả là cơ hội tốt để làm quen, mặc dù cô biết hai cô gái kia không phải tầm thường, muốn dẹp bốn tên lưu manh thì thừa sức, nhưng Linh Cơ quyết dành được cơ hội này.

Không để cô áo đỏ kịp ra tay, Linh Cơ bước nhanh tới trước, cô nói “Để cho hai cô ấy yên!” .Bốn tên lưu manh thấy có thêm hai cô gái tuỵêt đẹp thì nào chịu bỏ qua, một tên cười nói “Bốn nàng hãy theo bọn ta. Chúng ta..” Chưa nói hết câu tên đó đã bị Linh Cơ phất tay tát cho một cái với chút tí tẹo công lực của cô ,tên lưu manh bị đánh bay đi cả đoạn dài rồi rơi bịch xuống đất, đau đớn kêu la ầm lên. Dân xung quanh thấy vậy liền xúm lại xem và buôn chuỵên với nhau.

Ba tên lưu manh còn lại thấy sợ hãi ,biết rằng đã đụng phải người không nên động, chúng liền quỳ mọp xuóng đất liên tục dập đầu và nói “Xin nữ hiệp tha tội! Xin nữ hiệp tha tội!” .Linh Cơ nói “Cút”. Ba tên kia dập đầu thêm mấy cái, nói vài câu lễ phép cảm tạ đại ân của Linh Cơ rồi không chậm trễ đứng dậy chạy tới chỗ đồng bọn. Tên đó đau quá không gượng dậy được nên ba tên kia phải vác theo ,lật đật cút nhanh.

Linh Cơ bây giờ mới để ý đến hai cô gái. Cô áo đỏ thì khá là xinh, còn cô áo trắng thì quá quá xinh đẹp ,không thua gì bản thân Linh Cơ hay Điểu Huỳên Tinh. Cô gái áo trắng dịu dàng nói “Đa tạ cô nương đã giúp đỡ”, bắt gặp ánh mắt của Linh Cơ làm cô hơi có ý xấu hổ. Linh Cơ cười nói “Không có gì đâu, việc nên làm mà”, ánh mắt vẫn khong dời khỏi cô gái áo trắng.

Cô áo đỏ liền lên tiếng “Hai vị cô nương. Sau này nếu có dịp gặp lại nhất định chúng tôi sẽ báo đáp hai vị. Bây giờ chúng tôi còn có việc không tiện ở lại. Xin cáo từ” rồi quay sang nói với cô áo trắng “Phải về thôi. Ở nhà còn nhiều việc lắm”

Hai cô dời khỏi đó ,Linh Cơ liền gọi với theo cô gái áo trắng “Cô nương tên gì vậy?” .Cô gái áo trắng ngay lập tức quay đầu lại nói “Tôi là Di Yên. Trần Di Yên.”, dường như cô đã có sự rung động đối với Linh Cơ.

Khi hai cô ấy đã đi khỏi, Linh Cơ vẫn đứng tại chỗ. Có vẻ hình ảnh của Di Yên cô nương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô. Nếu để lỡ lần này không biết có còn cơ hội gặp lại không? Không! Linh Cơ nhất định không bỏ lỡ cơ hội này! Phải bám theo!

Đi vòng vèo qua các dãy phố, hai cô gái bí mật đi theo hai cô gái.

Hai cô gái kia cuối cùng cũng đến nhà của mình,và nơi đó lại chính là THẦN LONG SƠN TRANG.Thấy cô gái áo trắng về tới, bốn người canh cổng liền cúi đầu chào rất lễ phép.

Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh đứng nấp sau bức tường cách đó một đoạn khá xa. Nóng lòng muốn gặp lại Di Yên cô nương khiến Linh Cơ không chịu được nữa, cô liền bước tới Thần Long Sơn Trang với Điểu Huyền Tinh phía sau.

Bốn người canh cổng thấy người lạ mặt đến liền ngăn lại xét hỏi. Linh Cơ lấy trong người ra tấm thẻ bài nhỏ bằng vàng, chính là Thần Long Kim Bài, đưa cho một người và nói “Hãy vào báo với trang chủ phu nhân là có Linh Cơ và Huyền Tinh cùng đến thăm” Người canh cổng thấy lệnh bài thì khép nép giơ hai tay nhận lấy rồi vội vàng chạy vào trong thông báo.

Một lúc sau người canh cổng đi ra với thái độ cung kính, đưa trả Linh Cơ lệnh bài rồi mời hai cô đi theo mình vào trong.

Thần Long Sơn Trang quả thật rất rộng lớn và sang trọng, có thể nói nơi đây là một hoàng cung thu nhỏ, những tòa nhà cao to bề thế, những đường lối kiến trúc phức tạp tinh tế, hầu như bất cứ nơi nào trong này cũng có người mang vũ khí bảo vệ…

Người canh cổng đưa hai cô đến đại sảnh đường. Bên ngoài có hai con rồng lớn bằng đá được chạm khắc tỉ mỉ, uốn lượn rất dũng mãnh. Cách nhau vài bậc thang lên đại sảnh đều có người canh gác nghiêm mật chỉnh tề.

Vào hẳn bên trong, hai cô thấy có một người đàn ông và một người đàn bà đều đã lớn tuổi đang ngồi trên ghế, đứng cạnh ông lão là một thanh niên mặc áo vàng lưng đeo kiếm, còn đứng cạnh bà lão là cô gái áo đỏ mới gặp trên phố ,cầm kiếm trong tay. Trong số bốn người này thì Linh Cơ đã biết ba người, còn ông lão râu tóc bạc phơ nhưng vẫn minh mẫn lạ thường kia thì có lẽ chính là chủ nhân cao nhất của Thần Long Sơn Trang, Trần Chính Long.

Tuy là lần đầu tiên ra giang hồ nhưng những lễ nghĩa bình thường Linh Cơ cũng đã được nghe Điểu Huyền Tinh kể lại. Hai co chắp tay thi lễ chào mọi người rồi tự xưng danh tính ra.

Bà lão Trần Thu Ảnh liền đứng lên giới thiệu phe mình, thanh niên áo vàng là Trần Chính Thiên, con thứ hai của sơn trang, cô gái áo đỏ là đệ tử thứ tư nơi đây, các đệ tử khác thì đều ở bên ngoài giang hồ trấn giữ nhiều nơi quan trọng, còn ông lão là Trần Chính Long, sau cùng bà mới giới thiệu mình.

Trần Chính Long nói “Ơn cứu mạng con gái bọn ta thật ko biết lấy gì báo đáp. Hy vọng hai vị có thể lưu lại đây một thời gian để chúng ta có thể cám ơn hai vị ân nhân được chứ?”.

Thật quá lòng mong đợi, Linh Cơ vui mừng đồng ý ngay.

Trần Chính Long mời hai cô ngồi, một a hoàn dâng trà lên. Trần Chính Long nói “Thứ lỗi cho ta đường đột. Không biết hai vị cô nương là người của môn phái nào?Sư phụ là ai?” Linh Cơ cười nói “Thật ngại quá. Chẳng qua là hồi nhỏ chúng tôi may mắn có cơ duyên được gặp cao nhân và học võ công, ngay đến tên sư phụ người cũng chưa bao giờ nhắc tới cho nên bọn tiểu nữ cũng không biết là mình thuộc môn phái nào” Câu này của cô rõ ràng là thuận miệng nói bừa nhưng cũng không ai bắt bẻ được. Mà cho dù có nói thật ra thì đám người này càng không thể biết.

Vừa lúc đó bên ngoài có người bước nhanh vào. Trần Tiểu Thanh có vẻ rất hồ hởi vui mừng khi thấy Linh Cơ, gọi một tiếng “Linh Cơ tỷ!” hết sức thân thiết rồi đi đến gần.

Linh Cơ mỉm cười đứng lên chào Trần Tiểu Thanh. Trần Tiểu Thanh nói “Cha, mẹ. Hai người nhất định phải giữ tỷ ấy ở lại đây một thời gian với con đấy!” Trần Thu Ảnh cười nói “Con gái khờ. Linh Cơ cô nương đã đồng ý ở lại đây từ lúc con chưa bước vào đâu.” Trần Tiểu Thanh hớn hở nói “Vậy để con thu xếp nơi ở cho hai tỷ ấy” rồi bảo với Linh Cơ “Tỷ đi theo muội” và nắm tay cô ấy kéo đi luôn. Linh Cơ, Điểu Huyền Tinh cùng cáo từ đám người Trần Chính Long.

Khi cả ba đi khỏi, Trần Thu Ảnh nói “Long ca. Võ công của hai người này thật sự chỉ e không hề thua kém hai chúng ta!” Trần Chính Thiên và Xuân Nhi đứng cạnh đó nghe vậy đều giật mình biến sắc nhìn Trần Thu Ảnh. Trần Chính Thiên nói “Mẫu thân. Liệu người có nói quá không? Võ công của hai cô nương đó dù cao nhưng cũng không thể nào sánh với phụ mẫu được!?” Trần Thu Ảnh nói “Đó chỉ là cảm nhận của ta mà thôi. Hơn nữa theo lời kể của Tiểu Thanh, cô nương Linh Cơ ấy có thể đáng bại đệ tam cao thủ Phượng Hoàng Môn mà không tốn chút công sức nào thì đã có thể xếp cô ta vào hàng tuyệt đại cao thủ rồi”

Trần Chính Long nói “Võ công Tiểu Thang hiện giờ cũng đã đạt tới mức sáu thành công lực của ta, đấu ngang đệ tam cao thủ Phượng Hoàng Môn cũng không có gì lạ. Còn Linh Cơ cô nương kia lại có thể dễ dàng đánh thắng, thật không đơn giản!”

Trần Tiểu Thanh tuy là con gái nhưng lại là người có tư chất cao nhất trong số các con và các đệ tử của Trần Chính Long nên cô được cha mẹ huấn luyện rất kỹ lưỡng nghiêm khắc.

Xuân Nhi im lặng nãy giờ mới lên tiếng “Hy vọng rằng họ là người của chính phái!” Trần Thu Ảnh nói “Thời điểm hiện giờ chúng ta đang cần rất nhiều nhân tài. Nếu được hai người này giúp sức thì không còn gì tốt hơn!”
….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN