Cổ Vu.
Đầm Long.
Bộ lạc Tản viên nằm ở ngay dưới chân núi Tản Viên, diện tích bản làng vào khoảng vài ngàn mét. Lưng thế dựa núi cao, xung quanh được bao bọc bằng một màn chắn thiên nhiên là hào nước rộng hơn trăm mét uốn lượn bao phủ. Lùi sâu một tí lại có thêm một dãy hàng rào xếp lại từ từng cây gỗ to lớn, đầu vót nhọn, quấn dây gai chằng chịt để đề phòng thú dữ.
Phía trên hàng rào là từng trạm gác nhỏ nối với nhau. Mỗi trạm gác lại có vài tộc nhân Tản Viên lưng dắt cung nỏ, eo đeo búa lớn thay phiên nhau canh gác không ngừng nghỉ. Phía trong hàng rào là khu vực an toàn cho tộc nhân sinh sống, chỉ thấy từng ngôi nhà sàn đối xứng với nhau đều tăm tắp, liếc mắt đếm sơ qua cũng phải đến cả ngàn hộ.
Trời mới tờ mờ sáng, Lạc Vũ đã tỉnh dậy chuẩn bị đồ đạc rời đi. Trên lưng hắn lúc này là một cái gùi thuốc nhỏ, một bên vai đeo cây cung bằng gỗ sồi màu nâu quen thuộc, eo dắt dao găm. Bàn tay chạm nhẹ vào con dao. Đây là vũ khí mà hắn ưa thích nhất, cũng chính là món quà mà cha hắn cho hắn vào năm hắn vừa đạt mười tuổi.
Cán dao bằng gỗ màu đen tuyền, cuối tay cầm có một lỗ nhỏ kì lạ để móc ngón tay trỏ vào, từ đó có thể sử dụng con dao một cách linh hoạt kì dị, hơn nữa cũng phòng tránh trường hợp vũ khí bị tuột khỏi tay. Thân dao ước chừng một gang tay, cũng là màu đen, dài mảnh, uốn cong thành hình lưỡi liềm kì lạ, cũng không biết nó được làm từ kim loại gì, chỉ thấy ánh sáng sắc lạnh chạy suốt thân dao phản chiếu vào mắt người nhìn đủ biết không tầm thường. Nanh Độc, chính là cái tên của nó.
Kiểm tra mọi thứ sẵn sàng, Lạc Vũ khẽ đẩy cửa chính, nhắm thẳng hướng cổng bản mà chạy.
Trờimới tờ mờ sáng, từng tán lá cây vẫn còn đọng lại sương sớm của ban mai. Lạc Vũ thầm tính quãng đường cũng phải hơn chục phút. Hắn đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã gần đến nơi. Cổng bản to lớn bệ vệ dần hiện ra trong tầm mắt.
“A Vũ đấy à, dậy sớm vậy? Ngươi lại đi hái thuốc phải không?”
Lạc Vũ còn chưa kịp dừng lại thì một giọng nói từ phía trên cánh cổng đã vọng xuống. Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một vị a bá thân thể cường tráng, tóc tết từng sợi nhỏ,khuôn mặt đầy những vết sẹo đang cúi đầu nhìn hắn.
Vị a bá này tên gọi Đinh Mẫn, là người chịu trách nhiệm bảo vệ và cảnh giới của bộ lạc. Ông ta cũng khá quen thuộc với Lạc Vũ vì đây không phải là lần đầu tiên hắn đi hái thuốc buổi sớm.
“A bá, người khỏe”.
Lạc Vũ lễ phép cúi đầu chào Đinh Mẫn làm ông ta không khỏi hài lòng cười một cái.
“Ngươi mau đi đi thôi, khi nào rảnh rỗi qua nhà ta chơi. Ta còn chưa cám ơn thuốc lần trước ngươi mang qua cho “cáo nhỏ” con của ta”.
“Không có gì a bá, nếu có chuyện gì về sức khỏe cứ gọi con”.
Lạc Vũ đang vội vã đi nên cũng không trò chuyện lâu. Hắn nhảy vài bước thoăn thoắt lên cầu thang nhỏ gần cánh cổng, sau đó bám vào một sợi dây thừng dài từ phía trên rồi tụt xuống, động tác thành thạo nhanh nhẹn như đã rất quen thuộc.
Phía ngoài bộ lạc Tản Viên dường như là một thế giới khác. Từng làn sương mờ mờ bồng bềnh trôi nổi trong không khí, theo đó là tiếng động vật, chim chóc, côn trùng thi thoảng gọi nhau. Lạc Vũ đưa mắt quan sát, sau đó hướng tới một con đường nhỏ phía bên tay trái mà đi.
Mục tiêu của hắn hôm nay là Đầm Long. Xung quanh khu vực bộ lạc Tản Viên thật ra cũng không hoàn toàn an toàn, thậm chí có vài địa phương khá là nguy hiểm, Đầm Long này là một trong số đó.
Đầm Long là một con đầm khá rộng nằm ở phía Tây Bắc của bộ lạc, có điều cả cái đầm này lại nằm trong một hang động. Trên đỉnh hang động có một lỗ hổng thiên nhiên to lớn ngày ngày tiếp nhận ánh sáng mặt trời và gió đi vào. Nước đầm trong vắt, xung quanh hoa cỏ cây cối xum xuê, kì hoa dị thảo cũng rất nhiều, nhìn qua thì quả thực giống một khu thắng cảnh đẹp đẽ chứ chẳng thấy chỗ nào nguy hiểm.
Lạc Vũ đứng trước cửa hang động, tháo gùi thuốc từ sau lưng xuống, lấy ra từ trong vài cuộn dây thừng bện nhỏ và một ít đồ đạc linh tinh cổ quái. Sau đó chỉ thấy hắn nhặt vài khúc cây rồi lúi húi đào đất, cắt gỗ, buộc buộc cái gì đó phải đến hơn chục phút mới xong.
Dưới chân hắn lúc này là bốn năm khúc gỗ bị chôn nửa thân dưới đất, xung quanh được bện bằng dây thừng nối từng khúc gỗ lại với nhau thành một vòng tròn đủ cho hai người ngồi. Phía trong khu vực đó lại bày la liệt các loại chai lọ khác nhau.
Đứng dậy phủi tay, Lạc Vũ ngắm nghía thành quả của mình lần nữa. Sau khi gật gù xác định đã hoàn thành liền nhặt cung tên bên cạnh lên, cố định nó vào lưng dưới bằng một sợi dây mây, đeo lại chiếc gùi thuốc, sau đó rút ra Nanh Độc cầm trên tay, thận trọng từng bước tiến vào.
Trong động là một màu đen thẳm, giơ tay trước mặt không thấy ngón. Phía xa phảng phất ẩn hiện chút ánh sáng bàng bạc. Lạc Vũ men theo vách động mà đi, cả người hắn thu lại gọn gàng, cánh tay phải co lên gần người, che phủ đi những bộ phận trọng yếu trên cơ thể. Bàn tay cầm Nanh Độc, đôi tai vểnh lên chú ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ phát ra.
Đoạn đường từ ngoài cửa hang vào đầm nước cũng không tính là quá dài, nhưng tính cách Lạc Vũ vốn cẩn thận nên hắn cũng không dám lỗ mãng xông vào. Lần trước lúc hắn đến đây gặp phải một con lợn rừng to lớn hung dữ, thiếu chút nữa là bị nó chà đạp.
Lần này có lẽ may mắn hơn, đã gần đến đầm nước mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Lạc Vũ vẫn không hạ thấp cảnh giác, hắn đưa mắt quan sát khung cảnh thật cẩn thận.
Đầm nước trong vắt như có thể nhìn được thấy đáy, xung quanh đủ loại hoa cỏ màu sắc, thoạt nhìn thì chẳng có gì khác thường. Có điều điểm khác thường ở đây lại chính là nó. Chính là nước… quá trong. Nước hồ trong một cách bất bình thường, giống như phía dưới của nó không tồn tại lấy một cành cây, gọng cỏ hay hòn sỏi nào cả.
Một chiếc lá cây phiêu phù trên không trung chậm rãi rơi xuống mặt hồ. Không đến một giây đồng hồ, nó bỗng dưng tan chảy giống như chưa từng tồn tại.
Phải, chỗ nguy hiểm của Đầm Long chính là mặt nước. Mặt nước nơi đây có tính ăn mòn cực cao, đừng nhìn nó trong vắt nhẹ nhàng như vậy. Lạc Vũ từng tận mắt chứng kiến một con chim lớn đậu xuống mặt nước rỉa cánh, chỉ không đến vài giây đồng hồ liền bị nước đầm ăn mòn đến cả xương, hòa vào làm một với mặt đầm.
Lạc Vũ nhặt lấy một hòn đá bằng nắm tay, ném ra khu vực cạnh đầm nước, sau đó nhanh chóng nấp vào sau một tảng đá.
“Bộp”.
Một giây trôi qua, một phút… năm phút… không có gì xảy ra cả.
Thầm thở phào, Lạc Vũ chui ra từ sau tảng đá, nhanh chóng tiến đến khu vực quanh đầm, bắt đầu tìm kiếm vài cây thuốc trong danh sách mà cha hắn đưa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!