Cổ Vu.
Chợ phiên.
Chờ đến lúc Lạc Vũ ngủ dậy đã là sáng hôm sau. Hắn thức dậy từ rất sớm, sửa soạn một chút rồi rời nhà tiến đến nhà Âu Hùng.
“Vấn đề đan đỉnh đã được giải quyết, tiếp đến là vấn đề thu thập các vị thuốc. Các vị thuốc mà Vu lão đưa ra cho ta, có một phần có thể kiếm được ở trong rừng, một phần khác ta có nghe qua nhưng chưa được nhìn thấy. Nghe nói ở các bản khác nhau có những loại cây thuốc đặc biệt khác nhau. Âu Hùng thường xuyên theo a ba ra ngoài săn bắn, nhất định hắn biết nhiều hơn ta.”
Lạc Vũ rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tiến đến nhà Âu Hùng. Chân còn chưa bước đến cổng, hắn đã nghe tiếng Âu Hùng kêu gào ở bên trong.
“A ba, công pháp này thật là xấu quá đi, ngài không còn công pháp nào khác sao?”
“Là ai nài nỉ ta dạy cho vài công phu áp đáy hòm, không muốn thua kém đứa nhỏ nhà họ Địch thì mau im lặng mà tu luyện cho ta.”
“Thì đúng là con nói vậy… nhưng mà… cái công pháp này tổn hại hình tượng quá. Dù gì con cũng là con trai Săn Trưởng của bộ lạc Tản Viên… Có điều công pháp này thật lợi hại.”
Âu Hùng làu bàu thật nhỏ. Có điều nghe ngữ điệu vẫn có vẻ đắc ý hài lòng lắm.
Lạc Vũ hướng tới khoảng sân sau của ngôi nhà sàn, nơi mà Âu Hùng cùng a ba đang đứng.
“A Vũ, ngươi dậy sớm vậy?”
Âu Hùng đang đứng trong sân, trước mặt hắn là a ba Âu Dũng. Hai cha con đang để trần nửa thân trên, phía dưới quấn khố đen, dường như họ mới luyện công xong. Dáng người a ba cao lớn hiên ngang, cơ bắp nổi lên từng cuộn trông rất uy phong. Sau lưng ông là linh văn một con gấu đen cực lớn, tròng mắt màu vàng. Mắt trái của con gấu có một vết sẹo chẻ dọc con mắt, làm tăng thêm ba phần hung dữ. Con gấu đứng thẳng bằng hai chân như người, hai cánh tay buông thõng để lộ bộ móng vuốt cực kì khủng bố.
“Con chào a ba.”
Nghe tiếng Lạc Vũ, a ba hắn liền quay đầu nhìn lại, khẽ gật đầu một cái, sau đó lườm Âu Hùng.
“May mắn cho ngươi A Vũ đến chơi. Thôi ta để cho hai đứa nhỏ các ngươi có chút thời gian nói chuyện với nhau. Ta đi chuẩn bị một số thứ chuẩn bị cho thú triều sắp tới.”
Thú triều là một từ ngữ khá thông dụng trong rừng rậm U Minh. Thứ này xảy ra hàng năm, không ai biết nguyên nhân tại sao. Chỉ biết vào khoảng thời gian nhất định của một năm, thú vật, yêu thú từ phía sâu trong rừng U Minh đều chạy cả ra ngoài, dẫm đạp ruộng đồng, ăn hết lúa ngô, thậm chí có thành phần cá biệt còn tấn công bản làng, bắt cóc con người ăn thịt. Dần dà các bộ lạc của Bách Việt nắm bắt được chút thói quen của yêu thú và xác định được thời điểm sẽ xảy ra nên đã có thể làm chút chuẩn bị, giảm thiểu thiệt hại cả về người và của.
“Hôm nay sao ngươi lại đến thăm ta vậy?”
Âu Hùng phấn khởi nhìn Lạc Vũ, hắn cũng mặc kệ trên người còn đang nhễ nhại mồ hôi mà tiến lại gần mấy bước.
“Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”
Lạc Vũ cũng không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề chính. Hắn nói với Âu Hùng mình muốn tìm kiếm cây thuốc cho việc luyện thuốc.
“Việc này cũng không khó, ngươi đã bao giờ nghe tới chợ phiên chưa?”
Âu Hùng cười cười hỏi.
“Chợ phiên?”
Lạc Vũ nghi hoặc hỏi lại, từ ngữ này nghe thật lạ lẫm.
“Phải, chợ phiên chính là một ngày ước hẹn tụ tập trong mỗi tháng giữa các bộ lạc trong rừng rậm U Minh này. Đến đúng ngày đó, các thương nhân ngoại tộc, các tộc nhân của các bộ lạc khác nhau, các vu sư đơn độc, đủ các thành phần sẽ tụ tập về chợ phiên để mua bán, trao đổi hàng hóa. Ở chợ phiên có đủ các loại mặt hàng khác nhau. Có thổ cẩm tinh xảo, có yêu thú kì lạ, có vu bảo thần bí, có các loại cây thuốc, đan dược quý hiếm… rất nhiều, rất nhiều thứ. Ta đã từng có cơ hội theo chân a ba đến chợ phiên một vài lần để trao đổi nhu yếu phẩm cần thiết cho bộ lạc chúng ta.”
Hai mắt Lạc Vũ lộ ra vẻ hâm mộ không thôi. Âu Hùng thường xuyên theo chân a ba và đội săn ra ngoài săn bắn, vì vậy cũng có cơ hội được đi nhiều nơi hơn.
Âu Hùng vắt chiếc áo da thú của mình lên vai, nhìn Lạc Vũ rồi nói tiếp.
“Phiên chợ sắp tới vào khoảng mười ngày nữa, có điều lần này a ba sẽ không đi, dẫn nhóm chúng ta sẽ là a bá Mạch Tam. Ta nghĩ khả năng ngươi tìm được vị thuốc ngươi cần ở chợ phiên sẽ rất cao. Có điều…”
“Sao vậy?”
Lạc Vũ thấy Âu Hùng ngập ngừng vậy thì vội hỏi.
“Vấn đề là đồ vật trao đổi a, ta và ngươi đều không có U Minh thạch.”
Âu Hùng gãi gãi đầu cười khổ, đưa hai bàn tay trống trơn ra phía trước.
U Minh thạch là một loại đá quý chỉ có trong rừng rậm U Minh, loại đá này tương tự như linh thạch của tu chân giới, phía trong có năng lượng nguyên khí, màu sắc hình dáng cũng cực kì đẹp đẽ. U Minh thạch đông phát nhiệt ấm, hè tỏa hơi mát, là một thứ được dùng thay cho tiền tệ giao dịch giữa các bộ lạc của Bách Việt.
Giá trị của U Minh thạch được quyết định bởi màu sắc của chúng. Thông dụng nhất chính là U Minh Thạch màu đen, tiếp theo là màu trắng, quý hiếm nhất chính là màu vàng kim. Tỉ lệ trao đổi là một U Minh thạch màu vàng bằng một ngàn U Minh thạch màu trắng. Một U Minh thạch màu trắng lại bằng một vạn U Minh Thạch màu đen.
Lạc Vũ nhíu mày, hắn quên mất điều rất quan trọng này. Thông thường giao dịch giữa các bộ lạc là vật đổi vật, nhưng cũng có những người chỉ muốn U Minh Thạch, vì vậy đây là một vấn đề bắt buộc phải giải quyết.
“Không có U Minh thạch nhưng hẳn chúng ta có thể trao đổi đồng giá vật đổi vật chứ hả?”
“Có thể.”
Âu Hùng gật đầu.
“Vậy để ta nghĩ cách. Tới ngày đi ta sẽ tới đây. Mà chợ phiên sắp tới sẽ diễn ra ở đâu vậy?”
“Gần bộ lạc Dạ Lang, cách đây khoảng ba ngọn núi.”
“Bộ lạc Dạ Lang.”
Lạc Vũ thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng, sau đó chào từ biệt Âu Hùng rồi nhanh chóng rời đi. Hắn muốn đi thu thập thêm một chút thảo dược, nếu may mắn tìm được thảo dược quý hiếm có thể dùng để đổi lấy thảo dược hắn cần hoặc thậm chí bán bằng U Minh Thạch.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!