Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Xuyên Thành Nam Phụ Giải Cứu Nữ Chính


Chương 4


Lạp Nhã Kỳ túm mái tóc đen dài oằn của mình khéo ra khỏi cổ áo, mở mồm hách dịch quát Trương Nghi:

“Ngươi! Cút khỏi đây!”

Ba người, bao gồm hắn, A Bối, A Thúy, tất cả đều ngẩng đầu nhìn y. Thế nhưng ngoại trừ Trương Nghi đang trân trối mở to đôi đồng tử đến sắp rách cả mi mắt ra thì hai đứa nhỏ kia biểu tình trên mặt hoàn toàn là sự vui mừng khôn xiết vì lão đại của chúng cuối cùng đã tỉnh.

“…”

Chẳng lẽ các người không ai thắc mắc vì cớ gì bạn nam chính nọ mới ngồi dậy đã xù lông xuất chưởng đập hắn nát cả lồng ngực sao?

“Lão đại, huynh vừa tỉnh lại đừng vội dùng sức, lại đây lại đây, ăn chút cháo nóng để bồi bổ thể lực nào ~”

A Thúy cười toét cả miệng, hai tay níu lấy vạt áo của y kéo kéo, sau đó nhanh nhảu xoay người múc ba muỗng cháo liền bỏ vào bát cho Lạp Nhã Kỳ. Y vươn tay xoa đầu cô bé rồi hướng Trương Nghi gắt:

“Sao còn chưa đi?”

Hắn cuộn tròn thân thể đang run lập cập rúc vào một góc, đưa mắt thậm thụt liếc nhìn A Bối, nhưng thằng nhóc đó đã sớm đu ở trên người Lạp Nhã Kỳ, liến thoắt bóp tay bóp chân xem y có bị đau chỗ nào không.

Cảm giác bị cả thế giới quay lưng chẳng dễ chịu tẹo tèo teo nào…

Trương Nghi gào rú:

“Đồ chó má! Mày nghĩ mày là nam chủ thì ngon lắm à? Rõ ràng mày chính là người đã vác tao tới đây mà giờ lên giọng hách dịch đòi đuổi tao đi? Mày có biết mày đang đứng trước một con người đã góp tiền vào nuôi sống mẹ đẻ của mày không???

Trương Nghi lồng ngực phập phồng, tuy nhiên, vì không muốn Lạp Nhã Kỳ giận quá hóa khùng đập hắn một trận chết ngay tại chỗ, hắn vĩnh viễn chỉ có thể đem những lời trên bùng nổ ở trong lòng mà thôi. Kể từ khi biết y chính là nam chủ, hắn đối với y như chuột đối với mèo, như học sinh đối với cô hiệu trưởng và như cá đối với mấy bà cô chuyên ép chả cá ở ngoài chợ… nói tóm lại chính là sợ do tác nhân kích thích từ thần kinh trung ương dẫn đến phản xạ có điều kiện là tuyến lệ tiết ra nước mắt chan đều như mắm chan cơm trên mặt hắn. Mà dù Lạp Nhã Kỳ không phải nam chính thì hắn vẫn sợ như thường, cho nên, cách tốt nhất trong trường hợp này là lạy lục van xin!

“Tôi… tôi không biết đã làm gì chọc giận cô… à nhầm, cậu. Nếu có gì không phải xin cậu hãy nói thẳng ra, tôi hứa sẽ sửa đổi thật tốt và…”

Ấy a? Sao giống bố cục của bản kiểm điểm hắn đã từng nộp cho cô chủ nhiệm năm lớp bảy vậy cà?

Lạp Nhã Kỳ nhíu mày:

“Ngươi ăn nói rõ ràng mạch lạc có đầu đuôi như thế từ bao giờ? Lúc sáng chẳng phải cứ lao tới túm áo ta làm nũng ăn vạ đòi đi theo sao?”

“…”

Nghĩa là, Lạp Nhã Kỳ muốn hắn lao tới túm áo y làm nũng ăn vạ? Thế thì hắn cũng rất sẵn lòng thôi, nhưng…

“Sao cũng được, cút ra khỏi chỗ này ngay và luôn!”

Y khoan thai ngồi xuống đỡ lấy bát cháo A Thúy đưa, không nhìn hắn phẩy phẩy tay, đuổi hắn như đuổi cún…

Thành thật mà nói, nam chính đại nhân à, ngài thiệt rất xứng đáng với câu chửi đổng lần thứ năm trong đời của Trương Nghi, xứng tới mức mà Trương Nghi chỉ muốn quơ ngay chiếc giày bẩn ở dưới chân ném vào bát cháo ngài đang cầm thôi.

Tuy nhiên, như thường lệ, có đánh chết hắn cũng không dám làm thế.

“Ít nhất hãy cho tôi một cái nguyên nhân chứ?”

Lạp Nhã Kỳ nhướn mày: “Chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi?”

À ừm, nếu là Cố Tự Sinh thì quen chắc cũng lâu rồi, bất quá nếu dùng thân phận Trương Nghi mà nói thì chỉ mới quen cỡ ba, bốn canh giờ trước gì đó…

“Ta đuổi một người dưng ra khỏi nhà mình thì có cần nói cho tên ấy biết nguyên nhân không?”

Hình như là không.

Trương Nghi trợn lớn mắt.

Lạp Nhã Kỳ hết kiên nhẫn nghe hắn mở mồm hỏi nhảm nên trực tiếp giơ tay phải lên tụ không khí thành một khối hình cầu mà mắt thường có thể nhìn thấy rồi ngẩng đầu nói:

“Đi hay là muốn tọng thứ này vào miệng?”

Trương Nghi hết sức khôn ngoan ôm ngực cấp tốc lăng, bò, lếch ra khỏi ngôi miếu nhỏ, thế nhưng lếch được đến giữa đường bỗng dưng dừng lại, e dè quay cổ nhìn Lạp Nhã Kỳ. Y bực mình:

“Ngươi đổi ý muốn ăn thứ trong tay ta rồi à?”

Trương Nghi lắc đầu, cực kỳ thành khẩn mà nói:

“Hồi nãy tôi cởi quần ngoài của cậu ra còn chưa có mặc vào…”

Lạp Nhã Kỳ: “…”

A Thúy: “…”

A Bối: “???”

o.O.o

Trương Nghi cứ ngỡ là mình chết chắc, nhưng không ngờ lại được tha dễ dàng như vậy. Chỉ là… khi Lạp Nhã Kỳ tiến tới vươn tay bẻ cổ hắn kêu “răn rắc” thì đầu của Trương Nghi đã bị nghẹo sang trái bốn mươi lăm độ, nhìn đường có chút khó khăn, đôi lúc không giữ được thăng bằng, tưởng té dập mặt tới nơi rồi.

Hắn hoàn toàn chẳng biết chút gì về đường xá xung quanh nên cứ theo quán tính thẳng tiến phía trước. Nhưng mà đêm hôm khuy khoắt thế này đến cả ngón chân mình cũng không thấy, hại hắn mười mấy lần tông trực diện thân cây, cuối cùng, vì quá đau khổ, hắn quyết định tìm một cái hang nhỏ có thể che mưa tránh gió, lánh vào.

Bối cảnh cổ trang đúng là bối cảnh cổ trang, tùy tiện mò đại cũng có thể lòi ra một cái hang đạt đầy đủ tiêu chuẩn làm nhà ở. Hắn như tín đồ gặp được phật tổ, phi đến tựa mũi tên, nằm bẹp xuống nền hang lăn lăn lộn lộn, định bụng sẽ ngủ một giấc, biết đâu sẽ được mơ thấy mình trở về thế giới kia, trở về nhà, trở về bên bố mẹ… Nhưng phần cổ có hơi đau, lồng ngực cũng hơi nhức, Trương Nghi nhắm mắt mãi mà chẳng cách nào tiến vào mộng đẹp, hắn đành lồm cồm bò dậy dựa lưng vào vách hang, bắt chước theo mấy vị hảo hán sa cơ thất thế trên phim truyền hình mà ngắm trăng.

Trăng đêm nay không sáng, còn bị khoét một lỗ to bự, nền trời gần như tối đen, u ám hệt như tiền đồ của hắn vậy.

Nếu, nếu Trương Nghi là một kẻ thông minh, cường đại và có tham vọng, biết đâu hắn sẽ được như nam chính trong những quyển tiểu thuyết xuyên không, khuấy trời đạp đất, xưng bá thiên hạ, hoặc cùng nữ chính phiêu bạt giang hồ.

Nhưng mà…

Trương Nghi chen mặt vào gối bậm môi khóc rưng rức. Hắn vốn không phải tên mít ướt, nhưng từ khi tới đây đã khóc tổng cộng bốn lần. Lần này hắn khóc vì lạnh và đói. Ghét thật, đáng nhẽ lúc nãy khi vừa nấu cháo xong hắn nên ăn ngay một bát! À, không, phải là ba bát, như vậy mới bỏ công hắn hì hục trong bếp nêm nếp đủ điều chỉ vì muốn ba cái kẻ tán tận lương tâm kia được ăn ngon!

Sau khi khóc mắt chán mày chê, Trương Nghi rốt cuộc cũng có thể chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mộng mị mê man, hắn đoán rằng toàn thân mình đã trở thành mồi ngon của muỗi. Tay chân ngứa ngáy khôn xiết, hai bên má thi thoảng nhói lên, chắc mẩm là bị chích vài phát. Hắn cực kỳ cực kỳ không cam tâm tình nguyện nhướn một bên mi mắt, tức thì trông thấy một thân thể vạm vỡ đang treo ngược nóc hang ra sức sờ sờ chân, véo véo má của hắn.

“…”

…..

CHÁT!

Một tiếng động thanh thúy vang lên.

Trước khi kịp nhận ra thì Trương Nghi đã thẳng tay tát ngay vào mặt cái kẻ đang treo lủng lẳng ở trên nóc hang rồi.

Kẻ nọ đờ đẫn cả người, hết đưa tay sờ má mình đã in hằng dấu năm ngón tay, lại ngơ ngác hướng đôi mắt cún con về phía Trương Nghi. Mà hắn so với kẻ nọ biểu tình dị hợm hơn nhiều, máy móc nhích người ra xa, co trọn tay chân núp vào sâu trong hang tối.

Tên thân thể vạm vỡ xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống mặt đất, híp mí cười toe:

“Thích ghê! Lần đầu tiên ta gặp phải một nhân loại có cái đầu nghẹo nghẹo vui mắt vậy đó!”

“…”

“Sao ngươi đi xa thế? Lại đây, không làm hại ngươi đâu! Cùng chơi với nhau nha, ta đang nhàm chán sắp chết đây!”

Nhàm chán thì tự chơi với đầu gối của mình ấy!

Trương Nghi xụ mặt, lí nhí nói:

“Ta bị người ta bẻ cổ, chứ không phải “nhân loại có cái đầu nghẹo nghẹo”…”

“A? Ai… ai lại độc ác như thế!”

Tên vạm vỡ biểu tình trên mặt là sự kinh hãi, hoảng sợ tột độ, như thể gã ta là một thiếu nữ thiện lương nghe thấy chuyện một tên đồ tể nào đó vừa mới thọc tiết heo nhà mình nuôi vậy.

Ấy? Ví von kiểu đó chẳng khác nào hắn tự bảo bản thân là heo bị thọc tiết?

Bỏ đi bỏ đi! Quên đi quên đi!

Kẻ nọ bước từng bước lại gần Trương Nghi, ngồi xổm xuống áp lòng bàn tay vào má hắn, cười cười. Đương lúc hắn đang ngơ ngác không biết gã định làm gì thì bất chợt, một cơn đau buốt từ cổ xộc thẳng lên đại não khiến Trương Nghi giật bắn mình la hét thất thanh. Nhưng chỉ vài giây sau, cái đầu vốn bị quẹo sang trái bốn mươi lăm độ đã được chỉnh lại ngay ngắn thành chín mươi độ vuông góc hoàn toàn với cơ thể. Hắn ngây ngẩn chốc lát rồi ngước nhìn tên vạm vỡ bằng một ánh mắt biết ơn sâu sắc, trong lòng thậm chí còn thâm thúy cảm thán một câu: Thật là một con quỷ tốt!

Hở? Mọi người hỏi hắn vì sao gọi gã này là quỷ á?

E hèm, cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ cho kẻ đã thuộc làu làu nguyên tác rồi!

Trong {Sủng bảo bối tận trời} có một cái nghịch lý to bự: nhân vật bao gồm cả nam lẫn nữ luôn được miêu tả tựa hằng nga giáng trần, tiên nhân hiện thế, đẹp thanh thoát tục, nghiêng trời đổ đất, đến cả nhóc ăn mày ven đường mà còn “mắt to mũi nhỏ, lớn lên chắc chắn anh tuấn tiêu sái”, còn các sinh vật không thuộc họ “nhân loài” thì bị đì đến nỗi việc tưởng tượng hình dạng của chúng trong não thôi mà có cả khối độc giả yếu tim không dám thực hiện, thậm chí có bạn còn viết comment yêu cầu tác giả đừng tả chúng chi tiết quá. Và ở trước mặt Trương Nghi đây, chính là một trong số rất rất rất ít sinh vật không thuộc họ “nhân loài” được tác giả ban phát lòng nhân ái chừa lại cho họ chút ít sự thẩm mỹ – Thực Hồn Quỷ.

Há há, nghe cái tên Trương Nghi cam đoan có cả khối người nhầm tưởng loài quỷ này chuyên ăn linh hồn, thật ra, không phải đâu mấy bạn à (hắn từng bị hớ rồi nên hắn biết), nhiệm vụ chính của Thực Hồn Quỷ trong {Sủng bảo bối tận trời} là… ăn xác chết! (trên lý thuyết thì vậy, nhưng thực tế, chúng đích xác là những osin không công dùng để quét dọn lâu đài cho nam chính khi bạn ấy trở thành Ma Vương – kẻ cứ dăm bữa nửa tháng là giết vài mạng người như một thú vui tiêu khiển).

Trương Nghi nhớ ngày đó diễn đàn bình luận bộ tiểu thuyết được một phen rúng động bởi những độc giả có máu thám tử tập trung lại nhằm phân tích xem… lý do vì sao tác giả lại đặt tên cho một loài chuyên ăn xác chết là Thực Hồn Quỷ. Bọn họ cực kỳ hăng say đưa ra những lý luận trên trời dưới đất, nhưng Trương Nghi trước sau chỉ trung thành với duy nhất quan điểm của mình: tác giả trong lúc bí bách đã quất đại cái tên nào đó đọc có vẻ thuận miệng thuận mồm vào chứ chả có dụng ý sâu xa gì sất! (hoặc, giả như bà ấy cố tình khiến độc giả nghĩ rằng mình là một tác gia có nhiều dụng ý thâm sâu!)

Thực Hồn Quỷ nhìn chung khá giống con người, đều có hai tay, hai chân, một cái đầu và dáng đứng thẳng. Điểm khác biệt dễ quan sát nhất có lẽ là đôi tai mang hình dáng như cánh dơi cùng với hai chiếc răng nanh dài đến chạm môi dưới, nom khá dị nhưng cũng là gu của mấy tín đồ cuồng răng năng. Mà cái tên trước mắt Trương Nghi đây… đại khái khá dễ coi nếu không phải nói là cực phẩm của những thiếu nữ thích đàn ông cao to đen hôi. Đôi mắt gã tròn tròn như quả hạnh nhân hơi ngả về màu xanh lá, chỏi quẻ vô cùng so với cơ thể quá khổ khiến biết bao vận động viên thể hình ghen tỵ.

Điều Trương Nghi thích nhất ở Thực Hồn Quỷ chính là bản tính hiền lành… khụ, gọi “hiền lành” thì có hơi xúc phạm danh dự loài quỷ quá, phải nói là, chúng sẽ không động chạm gì ai miễn họ không gây hại dù lúc đó chúng có đang đói mờ mắt đi chăng nữa! Loài quỷ đạo đức như vậy không tìm ra loại thứ hai trong {Sủng bảo bối tận trời} đâu!

Tuy nhiên, Thực Hồn Quỷ không được người ta chào đón cho lắm, bởi chúng thường đi thành bầy và chỉ xuất hiện ở những nơi có nhiều xác chết. Lúc cái tên cơ bắp này treo lủng lẳng trên nóc hang, linh cảm đã mách bảo Trương Nghi cần phải co cẳng phắng khỏi đây ngay lập tức, vì nơi này chín mươi chín phần trăm vừa có biến!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN