Tuyệt Thế Giai Thoại - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Tuyệt Thế Giai Thoại


Chương 4


1. Chiêu Uyển về tới Phấn Ngọc Cung, đã thấy một khối lông trắng nhảy vào lòng. Nàng chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng cung tỳ hớt hả:

“Bạch Miêu, không được nháo…Nô…nô tỳ tham kiến nương nương.”

Bạch Miêu? Chiêu Uyển túm gáy khối lông dính trên người, ra là một con mèo trắng. Nàng trước giờ đều thích động vật, càng thích động vật nhỏ nhắn thế này. Liền bế khối lông trong lòng lên, mũi chạm mũi, cười sủng nịnh. Đoạn quay sang hỏi:

“Vật nhỏ này là từ đâu?”
“Khởi bẩm nương nương, Duệ Thân Vương lần này tới Tây Vực mang về, nói lần trước được nương nương giúp đỡ, tiểu miêu này xem như cảm tạ.”

Hửm? Duệ Thân Vương? Trang Phấn Ngọc lúc trước có từng giúp đỡ y ư?

“Bạch Miêu này có vẻ rất thích nương nương. Ban nãy còn chạy loạn, bây giờ liền ngoan ngoãn như vậy.”

Chiêu Uyển không có biểu tình gì, chỉ hỏi:

“Hoàng thượng đã biết chưa?”
“Bẩm nương nương, hoàng thượng còn giao phó bọn nô tỳ chăm sóc nó cẩn thận.”

Nàng hơi gật đầu. Ôm Bạch Miêu yêu thích không buông tay. Trộm nghĩ sau khi rời hoàng cung, có thể hay không mang vật nhỏ này theo a!

2. Chiêu Uyển thay qua thường phục, tóc dài chỉ cài một cây trâm hổ phách, cảm thấy khoan khoái hơn nhiều. Nàng vừa ngả người xuống, đã thấy Thụy Lam hớt hả vào bẩm báo:

“Nương nương, nghe nói hoàng hậu nương nương dẫn các phi tần đi dạo ngự hoa viên, Kiều Uyển nghi thế nhưng ngã xuống hồ.”

Hả? Nhanh như vậy đã có người ám toán?

“Chúng ta đi xem.”

Chiêu Uyển vừa đi vừa tính toán. Ngoại trừ hoàng hậu nương nương, Liễu Thục phi, Lương Chiêu nghi, Đỗ Thường tại, Tả Thường tại, Cố Qúy nhân, kẻ nào ra tay đây?
Nàng còn suy nghĩ, đã nghe tiếng:

“Qúy phi an hảo.”

Hồi thần ngẩng đầu, lại tiếp tục giật sững. Hoàng cung, lại có nam tử đẹp đến nhường kia ư? Một thân cẩm y quý khí, mày mắt như tranh, so với tiên quân trên Cửu Trùng Thiên, còn muốn hơn năm sáu phần. Có điều, bỗng dưng lại có chút quen mắt?

“Nương nương đây là vội vã đi đâu a?”

Chiêu Uyển lần nữa hồi thần, từ y phục xem ra là Thân vương. Vậy đây hẳn là…

“Duệ Thân vương an hảo. Bản cung nghe ngự hoa viên có nháo, mới tới để ý một chút.”

Duệ Thân vương mỉm cười, bảo:

“Ta đi cùng nương nương một đoạn.”
“Mời.”

Chiêu Uyển càng nhìn càng thấy y quen thuộc. Rốt cuộc là đã gặp ở đâu?

Ngự hoa viên…

Nàng vừa tới, đã thấy hoàng đế, hoàng hậu, còn có Lương Chiêu nghi, Cố Qúy nhân. Hoàng đế xem ra nộ khí không nhỏ. Hoàng hậu siết tay, thầm mắng kẻ sau màn, dưới mí mắt nàng ta cũng dám giở trò. Hoàng đế không tra ra người, sẽ tính lên đầu nàng ta quản giáo không nghiêm. Một màn này thật là hay lắm!
Hoàng đế sai người kiểm tra, xác thực mép hồ có rêu phủ. Cho dù thương tiếc Kiều Mặc Lan cũng không thể làm rộn. Hoàng hậu cuối cùng chính là đứng mũi chịu sào. Hoàng đế thấy Chiêu Uyển cùng Duệ Thân vương, hướng Duệ Thân vương:

“Hôm nay để huynh chê cười.”
“Sau này Trang Qúy phi cùng Hoàng hậu quản lý hậu cung cho tốt.”

Chiêu Uyển tạ chủ long ân, đuôi mắt cong cong nhìn Hoàng hậu giận tới tái mặt, khom người cung tiễn hoàng đế. Hoàng hậu đem khăn tay vò nát, mắng hai chữ tiện nhân, phất tay áo đi thẳng. Lương Chiêu nghi, Cố Qúy nhân lần lượt li khai. Chiêu Uyển xoay người, Duệ Thân vương thế nhưng còn chưa đi. Trùng hợp đứng cạnh hồ sen, người còn thanh nhã hơn sen, trông thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.

“A Uyển…”

Nàng sững người, A Uyển? Gọi nàng? Không phải. Duệ Thân vương không có biện pháp biết được.

“Qua năm trăm năm, người lại quên ta.”

Giọng nói mười phần ủy khuất. Chiêu Uyển quả thật không thể quen thuộc hơn, ngạc nhiên:

“Tô Khiểm Thuần?!”

Nàng nhìn nam tử nâng môi dịu dàng trước mặt, có chút không dám tin. Tô bảo bối trước kia chỉ là một tiểu khả ái, năm trăm năm lại lớn thành thế này? Mĩ mâu trước kia to tròn linh động, bây giờ thêm một phần thành thục, khóe môi cười càng thêm tùy ý. Lúc đi vốn chỉ đứng trên vai Chiêu Uyển một chút, hiện tại nàng chỉ còn ngang vai hắn đi.

“Ngươi, đến đây ta nhìn một chút.”

Nàng ngồi vào lầu lục giác giữa hồ sen. Tô Khiểm Thuần thành thật mà tới đi tới, ngoan ngoãn để Chiêu Uyển lật qua lật lại. Cuối cùng nàng ôm mặt, không khỏi thở dài:

“Lão nương dưỡng ngươi sung sướng hai trăm năm, còn không bằng ở núi Chỉ Thăng tu hành. Lớn thành bại hoại như vậy.”

“Người nhìn không phải càng ưng mắt sao?”

Tô Khiểm Thuần cười rộ lên. Chiêu Uyển theo thói quen cũ vươn tay bẹo má hắn, nửa đường liền bị giữ lại:

“Tay nhỏ không thể sờ loạn.”

“Duệ Thân Vương, tay ngọc không thể tùy ý nắm.”

“Ta ngược lại còn muốn hảo hảo sờ nắn một phen.”

Nàng rụt tay về như phải bỏng. Hay lắm, còn học xấu đi trêu ghẹo cô nương gia.

“Ngươi về không ở lại Cửu Trùng Thiên, chạy xuống đây làm gì?”

Tô Khiểm Thuần ánh mắt cong cong, thở dài ủy khuất:

“Ta tu hành đắc đạo, xuống núi mong gặp người, người lại không ở Cửu Trùng Thiên, ta tất nhiên phải chạy tới đây rồi. Thật sự rất nhớ người.”

Chiêu Uyển cười ha hả, dí trán Tô Khiểm Thuần:

“Ngươi thì hay rồi, lời gì cũng nói được. Ta năm đó theo Tố Nguyệt Thượng Thần tu hành, mấy lần trốn về Cửu Trùng Thiên thăm Tiêu thúc thúc của ngươi. Ngươi xem, ngươi 500 năm còn không thấy bóng dáng, còn dám nói nhớ nhung sao.”

Tô Khiểm Thuần nghẹn lời. Muốn nói thật ra ta có trốn, chỉ là lần nào cũng bị tóm về…

“Được rồi, thỉnh Thân Vương hồi phủ, thứ cho thần thiếp không thể hầu chuyện.”

Nơi này xác thực không ổn. Cứ cho bọn họ là dưỡng mẫu tử thân tình, nhưng hoàn cảnh thân phận hiện tại căn bản không thể thân cận. Tô Khiểm Thuần hơi mím môi, bảo:

“Thân phận này xem ra dùng không tốt. Ta biến vào Bạch Miêu kia, ở cạnh người thời gian này.”

Chiêu Uyển mỉm cười, gật đầu. Hai người sánh vai về Phấn Ngọc Cung. Tô Khiểm Thuần nói ôm Bạch Miêu về Duệ Thân Vương phủ, sắp xếp tốt cho Duệ Thân Vương, khoảng trước bữa tối sẽ về. Chiêu Uyển bật ngón cái. Thầm khen đứa nhỏ này lớn lên lại chu đáo như vậy.

3. Chiêu Uyển một ngày thong thả, nàng đi qua chỗ Thái Hậu ba canh giờ, còn lại đều là ngây ngẩn trong cung đọc thoại bản. Trang Phấn Ngọc lấy được lòng Thái Hậu, Thái Hậu yêu thích nàng còn hơn cả nữ nhi trong nhà, mỗi lần đi về đều ban rất nhiều sách quý. Cho nên nàng một tay che trời, bối cảnh sau lưng chính là rất rất vững.

Tô Khiểm Thuần quả nhiên đúng giờ, nàng trước bữa tối đã thấy Tô meo meo đỏng đảnh bước vào từ cửa lớn. Chiêu Uyển buông sách, chạy tới ôm Tô meo meo, cọ cọ thích chí, bảo:

“Ngươi thế này lại càng xinh đẹp.”

Tô meo meo bất mãn ngao một tiếng. Con mèo này căn bản không thể so cùng nhan sắc nghịch thiên của hắn đâu miao~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN