Tuyệt Thế Giai Thoại
Chương 6_1
“Ngươi ấy…lại để người ta chen trước. Thôi, cùng ai gia tới thăm Kiều phi.”
Thái hậu thật thích Trang Phấn Ngọc, nếu không sẽ không nói lời ấy. Thái hậu vịn tay nàng, sửa soạn sơ qua, định ôm Tô tiểu miêu đi cùng, liền nghe Nhứ ma ma vội nói:
“Nhân gia a, đi thăm thai phụ, vẫn là để tiểu miêu ở nhà đi thôi!”
Bà nghe vậy thầm nhủ tuổi già sơ sót, một hồi lưu luyến bộ lông mềm của Tô tiểu miêu mới đưa lại cho Chiêu Uyển. Nàng đỡ lấy Tô tiểu miêu, hướng Nhứ ma ma dặn dò:
“Nhờ ma ma giúp ta đưa nó về Phấn Ngọc Cung.”
Nhứ ma ma nhận mèo, nhún người hành lễ. Tô Khiểm Thuần nhìn Chiêu Uyển rời đi, thầm nghĩ tối nay phải đi tìm Ti Mệnh một phen. Đứa bé trong bụng Kiều phi kiếp trước chính là đại ác, đã định vong mạng. Nhưng là có thể nào để Chiêu Uyển không dính dáng tới…
2. Chiêu Uyển cùng Thái hậu tới Thải Nguyệt Cung, đã thấy đế hậu ở đó. Tư Đồ Cẩn ôn nhu như nước. Hạ Lan Mẫn đứng cạnh, cũng không rõ tâm tình gì. Kiều phi xanh xao ngồi trên giường, thấy người tới là thái hậu, vội vã hành lễ. Thái hậu đỡ nàng, nhẹ nhàng dặn dò:
“Không cần đa lễ. Ngươi đang mang thai, nên quý trọng thân thể mới phải.”
“Tạ thái hậu nương nương quan tâm.”
Tư Đồ Cẩn mỉm cười, vỗ mu bàn tay Kiều Mặc Lan:
“Đều là người một nhà, nàng còn khách sáo cái gì.”
Này ân ái, Hạ Lan Mẫn mặt cơ hồ đen đi một nửa, xem chừng áp chế xuống, mới hướng thái hậu nhỏ giọng:
“Thần thiếp vô tâm, Kiều muội muội hoài thai quá tứ tuần, mới phát hiện.”
“Ngươi ngày thường bận rộn, cũng không chiếu cố hết được, không thể trách ngươi. Sau này có A Ngọc giúp ngươi một tay, ai gia cũng yên tâm.”
Thái hậu cùng Hạ Lan Mẫn không quá thích Hạ Lan Mẫn, nói lời này, trong lòng Hạ Lan Mẫn nhất thời chua
loét, miễn cưỡng mỉm cười:
“Vâng. Đều nhờ muội muội.”
“Tốt. Kiều phi cẩn thận dưỡng thai, chỗ ai gia có một chút đồ tốt, lát nữa phân phó người mang qua đây.
Ai gia mệt rồi, A Ngọc, bồi ta về.”
Chiêu Uyển từ đầu đến cuối chỉ đứng một bên xem kịch. Nàng hơi cúi người đỡ Thái hậu đứng dậy, mạn mạn li khai.
Chỉ còn chờ Ti Mệnh tới bày kế, nàng phối hợp một chút liền có thể về Cửu Trùng Thiên rồi.
3. Đêm. Ti Mệnh không tới, Tiêu Quan Tuyết lại tới…
Y gọi thần thức Chiêu Uyển tỉnh, cười cười nói đùa:
“Ngươi mỗi lần hạ phàm đều đi hưởng phúc, mặt mày rực rỡ không ít đâu.”
Chiêu Uyển ngáp dài một cái, thầm nghĩ vị đại gia này nửa đêm tới đây, không là đại sự thì cũng là biến số lớn.
“Hửm? Lẽ nào tiểu muội phải ủ ê buồn bã mới phải?”
Tiêu Quan Tuyết bật cười, nháy mắt liền khôi phục nghiêm túc:
“Hồ nháo. Ti Mệnh bảo ta tới thỉnh ngươi về. Lịch kiếp của Mặc Lan Tiên tử đã có sắp xếp khác. Ngược lại ta còn có một tin đại hỉ nữa, có hứng thú nghe không?”
Nàng đột nhiên có dự cảm không lành…
“Điểm hội lần này chỉ ra, là ba chữ Ngụy Ôn Thuần.”
Bà nó! Chiêu Uyển mặt đen như than. Cửu Trùng Thiên nhàn rỗi, ngẫu nhiên sẽ tổ chức Điểm hội, chọn ra vài vị thần tiên lịch kiếp nếm thử hỉ nộ ái ố hồng trần. Nàng lần nào cũng đi gây khó dễ cho người khác, bây giờ thì hay rồi…
“Lão huynh, có thể gian lận cho tiểu muội một con đường sống không?”
Nàng đánh chết cũng không thèm đi lịch kiếp đâu. Ti Mệnh biến thái cỡ nào, số phận viết ra dưới bút nàng ta là bậc nào phân chó. Còn thêm mấy vị quý nhân ghi thù cùng nàng. Người khác lịch kiếp không có gì đáng sợ, Ngụy Dao thượng thần (Danh hào của chị Uyển ^^) lịch kiếp, lại là màn kịch chúng tiên chờ mong. Tư vị thật sự là đắng nghét!!!
“Ta nói Vương mẫu thấy điểm tên ngươi cũng vỗ tay khen hay. A Ngọc, hảo hảo hưởng thụ.”
Tiêu Quan Tuyết hoàn toàn là một bộ hào hứng. Hay cho một màn che chở bảo hộ mấy nghìn năm qua, rõ ràng là chờ thời cơ đâm chọt nàng!
“Còn có A Tô nhà ngươi, về lúc nào cũng không đánh động một tiếng. Ta vừa thấy bóng lưng, người đã quay vào Ti Mệnh Điện, nói không chừng là đặc biệt sắp xếp lịch kiếp cho ngươi.”
Chiêu Uyển: “…” Loạn rồi. Trong nhà có hai đại nam nhân, đều nhân lúc nàng thất thế ném đá vào.
“Được rồi, mau về thôi. Lo lắng gì chứ, ta mặc dù thật thích xem ngươi ngây ngốc lịch kiếp, cũng không nỡ để ngươi chịu ủy khuất.”
“Ngươi nhất định nỡ!” Nàng mới thầm nghĩ, Tiêu Quan Tuyết đã thong dong mỉm cười:
“Suy nghĩ hảo thông minh ^^”
Khốn nạn!
4. Chiêu Uyển u u mê mê theo Tiêu Quan Tuyết về tới Chiêu Nguyệt Cung. Mới qua đại môn, Oản Ca đã nhào vào lòng nàng khóc lóc:
“Thượng thần a, người thế nào lại bị điểm tên. Mấy vị ngày trước nhất định chỉnh thừa cơ chỉnh người. Huhuhu, làm sao đây làm sao đây?”
Nàng thở dài. Nhìn xem, vẫn là tiểu tiên đồng nhà nàng tốt, khóc thành như vậy. Mấy vị kia trong lời Oản Ca, chính là các vị thần tiên lịch kiếp bị Chiêu Uyển đì thê thảm. Nàng không khỏi nhớ tới Tú Hạo thần quân. Vị kia bị điểm tên ba lần. Nàng một lần cướp vợ người ta, một lần đánh què tàn phế người ta, lần khác phế đi…khụ…bộ phận duy trì hương khói của hắn, Tú Hạo thần quân mỗi lần gặp nàng liền không có sắc mặt tốt. Lần này nàng lịch kiếp, hắn không xin một chân tác quái mới là lạ!
“Được rồi được rồi, ngươi cứ yên tâm trông nhà. Xem như ta đi trải nghiệm một phen, không chừng lại có chuyện vui kể cho ngươi!”
Oản Ca nấc nghẹn mấy cái, vẫn ngon lành khóc:
“Huhuhu, ta nghe Tiêu Dao thượng thần với Ti Mệnh tinh quân nói cái gì mà không khổ vì tình cũng khổ vì bệnh, còn muốn mù câm điếc mà qua một đời. Thượng thần nhà chúng ta phong hoa tuyệt đại, lẽ nào lại gặp cảnh như vậy, người còn nói kể chuyện vui huhuhu…”
Thái dương Chiêu Uyển giật giật. Lão huynh, bổ sung kịch bản hay lắm!
“Không phải còn có Tô ca ca của ngươi sao? Hắn nhất định giúp ta thống khoái lịch kiếp.”
Tô Khiểm Thuần còn dám nhân dịp đâm chọc cái gì, lão nương nhất định đóng cửa đoạn tuyệt!
Oản Ca phỏng chừng tin tưởng Tô Khiểm Thuần, rốt cuộc nín khóc. Quay vào trong nhà nói làm một bữa đại tiệc, mừng nàng về, tiễn nàng đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!