Kiếm Khấu Thiên Môn -  Thu ý nồng đậm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Kiếm Khấu Thiên Môn


 Thu ý nồng đậm



Hậu sơn Bạch Vân quan.

Lý Vân Sinh đang suy nghĩ khá tập trung về cái thùng gỗ thủng ở phòng bếp.

“May mà đã tưới nước xong cho “cây hòe già”, nước trong chậu để nấu cơm vẫn còn một chút, ngày mai tới chỗ đại sư huynh để hỏi xin mấy cái đinh, về sửa lại một chút là được.”

Cậu múc một gáo nước đầy đổ vào thùng, sau đó đem cái thùng thủng ra ngoài, đặt ở gốc “cây hòe già”, hôm nay cậu hơi nên lười chẳng muốn đổ thẳng nước xuống, cứ để cho nước trong thùng tự chảy.

Lỗ thủng trên thành thùng không lớn, nước cứ từ từ chảy ra ngoài, sau đó thấm dần xuống lớp đất ở gốc cây, cuối cùng biến mất.

Thời gian chỉ chớp mắt đã đến “hàn lộ”, ngày thường tiếng ve kêu inh ỏi thì nay đã ít dần, chân trời đỏ rực, trong ánh mây chiều có đàn nhạn bắt đầu di cư từ phương bắc bay về nam, quần sơn với chu vi mười dặm xung quanh Bạch Vân quan bị nắng chiều nhuộm đỏ, duy chỉ có “cây hòe già này” vẫn còn lá xanh mơn mởn, hoa vẫn cứ nở như ngày thường.

“Cũng không biết nó là loại cây gì…”

Cửa sổ ngôi nhà nhỏ của Lý Vân Sinh vừa vặn thu hết cảnh mùa thu dưới chân núi, Lý Vân Sinh lúc này đang cầm một ly trà, ngồi ngay ngắn ở mép giường thưởng thức. Lá trà có được là do đại sư huynh cho, hái trước lúc bình minh buổi sáng, đại sư huynh giỏi xao trà, dù mũi Lý Vân Sinh không được linh mẫn cho lắm thì cũng ngửi thấy mùi trà thơm, nước trà trong xanh, xuân ý dồi dào.

Trong thời tiết ngập thu mà còn thưởng thức được tư vị ngày xuân, Lý Vân Sinh rất hài lòng với cuộc sống này, cho dù trên đầu vẫn còn những giọt mồ hôi chưa khô.

Mấy ngày này, trừ việc tiêu hóa mấy trăm cuốn sách đọc được trong Hoàng Hạc lâu, Lý Vân Sinh còn học được không ít thứ ở trong quan, mỗi ngày cậu đều xuống núi đi theo tam sư huynh chạy tới chạy lui ở mấy mảnh ruộng, cứ như vậy một thời gian, cậu đã nhớ được không ít kiến thức liên quan tới trồng trọt, chăm sóc tiên điền. Mấy ngày trước, sư phụ Dương Vạn Lý lại cùng mấy sư huynh đệ ăn một bữa cơm, gần kết thúc bữa cơm, Dương Vạn Lý đột nhiên tuyên bố đem ba mẫu tiên điền dưới chân núi ở hậu sơn giao cho Lý Vân Sinh, sau khi sương xuống là có thể cuốc đất, bón phân, cấy trồng.

Từ lúc đến Bạch Vân quan tới nay, công việc của Lý Vân Sinh mỗi ngày đều rất phong phú, gánh nước, đọc sách, làm ruộng, đun nước, nấu cơm, tắm, giặt quần áo, tu luyện, mỗi ngày đều bận rộn không có một chút thời gian rảnh, cũng bởi vì việc mà này nhị sư huynh Lý Lan thường xuyên mắng cậu ngu.

“Cây hòe kia nếu đã nở hoa thì cần gì phải tưới nước mỗi ngày? Tưới nước thì cũng thôi, một ngày tưới mấy gánh thì làm sao, có ai biết, cần gì phải ngày nào cũng tưới đủ hai mươi gánh? “Cây hòe già” này dù ngày nào cũng nở hoa thì Dương lão đầu cũng sẽ không cho đệ thêm mấy chai rượu nếp Bạch Vân đâu!

Tu luyện cũng vậy, nếu đệ đã biết bản thân có “vô căn tiên mạch”, dù có tu luyện cách nào cũng không đạt tới Thoát Thai kỳ, điều này chứng tỏ đệ vô duyên với đại đạo, cho dù có cố gắng hơn nữa, làm nhiều hơn nữa cũng sẽ vô ích, đệ không phải người ngu ngốc, tại sao còn vương vấn mãi chuyện này?”

“Thật sự là chính đệ cũng không hiểu vì sao nữa?”

Lý Vân Sinh cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian vào vấn đề này, không phải là bởi vì cậu không trả lời được, mà cậu nhận ra thực sự bản thân mình cũng không hiểu được vấn đề do đâu.

Lấy chuyện tưới nước cho “cây hòe già” mà nói, Lý Vân Sinh cảm thấy tưới nước cho cây cổ thụ đã già, để nó có đủ nước nở hoa, là chuyện vừa đẹp mắt mình vừa thoả được lòng, đối với cậu chẳng qua mỗi ngày chỉ gánh thêm mấy gánh nước mà thôi.

Chuyện tu luyện chuyện thì càng đơn giản, nhị sư huynh nói cậu mỗi ngày đều làm chuyện vô ích, nhưng cậu không cho là như vậy, giống như bố cậu kiên trì tìm tiên nhân trong linh sơn đại xuyên mười năm vậy, rất nhiều chuyện ban đầu chỉ là hư vô mờ mịt, thành công hay không chưa tính đến, nhưng việc cần làm vẫn phải làm cho xong.

Quan trọng hơn là, trường sinh vốn là một chuyện nghịch thiên, thiên đạo không cho phép con người có quá nhiều thứ, nếu như cứ chuyện gì không thể làm là không làm, vậy sao thế giới này lại có tu giả?

“Đệ chẳng qua chỉ đang dùng thời gian của đệ, đi làm những việc đệ muốn làm và phải làm, không phải đệ quá khắc khổ với bản thân, mà có thể do sư huynh quá lười.”

Có một lần Lý Lan lại nhắc chuyện này với Lý Vân Sinh, mà đúng lúc cậu đang tưới nước cho cây, cậu buột miệng nói ra như vậy. Kết quả là, phải tới hơn nửa tháng sau Lý Lan không tới hậu sơn, sau chuyện này Lý Vân Sinh cảm thấy mình có lỗi, nên tới tìm Lý Lan muốn xin lỗi lại bị đối phương tức giận đuổi về.

“Trà mới pha một lần đã nhạt rồi.”

Uống hai chén nước, Lý Vân Sinh có chút tiếc nuối nhìn lá trà trong chén.

Lý Vân Sinh ra ngoài đổ lá trà, sau đó thuận tay nhấc thùng nước thủng mang về.

“Lâu như vậy mà nước vẫn chưa chảy xong.”

Cậu ngạc nhiên phát hiện, nước trong thùng vẫn còn lại một chút.

Giống như là phát hiện ra một chuyện gì đó rất thú vị, Lý Vân Sinh ngồi xổm, lẳng lặng nhìn lượng nước còn dư lại.

Cho đến khi nước trong thùng chảy hết, Lý Vân Sinh mới đứng lên tự lẩm bẩm:

“Thùng này mặc dù thủng, nhưng bởi vì lỗ thủng không lớn, vì vậy nước không chảy quá nhanh, nếu như ta không ngừng rót nước vào bên trong thì thùng sẽ không bao giờ cạn nước?”

Vừa suy nghĩ vấn đề này, cậu vừa đem thùng về nhà.

Thời gian còn sớm, ăn hai cái bánh bao chay còn sót lại từ trưa, Lý Vân Sinh đem cỏ tranh lợp lại mái nhà, trời sắp vào đông rồi, căn nhà thì thủng lỗ chỗ, nếu không thêm cỏ chắc cậu không qua được nổi mùa đông lạnh.

Bận rộn mất một ngày, Lý Vân Sinh vừa tắm vừa ngẩn người nhớ lại những nội dung trong sách đã “đọc” mấy hôm trước.

Thẳng đến giờ Tý cậu mới tắt đèn.

Mặc dù tắt đèn, nhưng cậu không ngủ ngay, mà ngồi trên giường tĩnh tọa, miệng thì thổ nạp trong một nhịp điệu kỳ quái.

Mỗi đêm giờ Tý, Lý Vân Sinh đều tĩnh tọa tu luyện.

Ước chừng qua nửa giờ, Lý Vân Sinh bắt đầu cảm nhận được một luồng nước ấm nhỏ xíu từ ngũ tạng truyền ra.

Mặc dù không có phương pháp nội thị, nhưng Lý Vân Sinh vẫn cảm nhận được vị trí của năm luồng nước ấm, việc cần làm của cậu là điều khiển năm luồng nước này vào đan điền, hội tụ thành đan thai.

Đây là việc mà mỗi người cầu đạo tu luyện đều phải làm, không vượt qua được Thoát Thai kỳ đồng nghĩa với việc không xây được đan thai, không thể trở thành một tu giả chân chính.

Cho tới lúc đưa năm luồng nước ấm vào đan điền, Lý Vân Sinh làm vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ đủ để cho những “thiên chi kiêu tử” trong tiên phủ phải xấu hổ.

Việc hội tụ năm luồng ước ấm với nhau giống như đặt được một chân lên vách đá, người tu luyện phải phải vô cùng cẩn thận mới có thể không khiến bản thân rơi xuống “vách đá”, chỉ cần bất trắc một chút, người tu luyện sẽ phải làm lại từ đầu việc hội tụ năm luồng khí.

Tốc độ tu luyện của tu sĩ cũng chính là tốc độ ngũ khí quy nguyên, tốc độ quy nguyên càng nhanh thì càng ít sai lầm, đồng nghĩa với việc tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn. Lấy chậu nước làm ví dụ, tu sĩ bình thường một đêm có thể rót đầy một chậu nước, tu đạo thiên tài trong một đêm có thể rót đầy mười chậu, mà tốc độ hội tụ của Lý Vân Sinh còn nhanh hơn những thiên tài kia mười lần.

Nhưng dù Lý Vân Sinh có làm nhanh cách nào thì bản thân cậu cũng có “vô căn tiên mạch”, Lý Lan cũng đã nói, vô căn tiên mạch là một chậu nước thủng, dù người tu luyện có nhanh tới cách nào, thiên tư tới mức nào, cũng không làm đầy chậu nước được!

Một lần nữa thất bại.

Lý Vân Sinh cảm giác sau khi ngũ khí trong cơ thể mình tiến vào đan điền rồi chìm nghỉm như đá chìm dưới đáy biển, ngay cả một gợn sóng cũng không thấy.

Đây chính là nguyên nhân vì sao mà phần lớn môn phái tu chân không thu đệ tử có “vô căn tiên mạch”.

Đã không biết là lần thứ mấy rồi, Lý Vân Sinh thật vất vả mới tụ được ngũ khí thì giờ hóa thành hư ảo, nhưng mà trên mặt cậu chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, giống như đây chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.

Cậu mở mắt, cầm cái khăn lông bên cạnh lau mồ hôi trên mặt, sau đó đứng dậy đẩy cánh cửa sổ cạnh giường, một luồng gió lạnh mang theo vị thơm của hoa hoè tràn vào nhà, “cây hòe già” kia ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng màu hồng nhạt khá là rực rỡ.

“Đúng rồi, nếu tiên mạch của mình giống như thùng nước thủng kia, không chứa được nước, nhưng chỉ cần mình rót vào đó rất nhiều nước, thì kiểu gì cũng có lúc thùng thủng sẽ đầy!”

Lý Vân Sinh vốn chỉ muốn mở cửa sổ cho mát một chút, không ngờ lại nhớ tới chuyện lúc chiều.

“Nhưng mà mình làm gì có nhiều nước như vậy?”

Suy nghĩ một chút, cậu lại gãi đầu, dựa theo cách thổ nạp hiện giờ, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí và ngưng tụ ngũ khí của cậu hiển nhiên là không bằng được tốc độ biến mất của luồng khí kia, nếu không thì đan thai đã sớm kết thành.

“Rượu nếp Bạch Vân!”

Cậu nhớ tới bình rượu nếp Bạch Vân mà Dương Vạn Lý cho mình, rượu nếp Bạch Vân do tiên lương chế thành, mà tiên lương vốn là thiên địa linh khí không cần luyện hoá, uống nó chẳng phải là có thể ngưng tụ một lượng lớn thiên địa linh khí hay sao?

Mang theo sự hưng phấn, Lý Vân Sinh không chút do dự ngồi xếp bằng trên giường, sau đó hít một hơi, mở nắp bình rượu nếp Bạch Vân đổ thẳng vào miệng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN