Thất Kiếm Đấu Thần
Chương 2: Quỷ Kiếm Đấu Ngũ Lão Quái
Đông Gia trấn gần như bất động, mọi sự chú ý đều hướng về phía trận đấu giữa Ngũ Lão Quái và kẻ được mệnh danh là Quỷ Kiếm – Hắc Nguyên. Tên tuổi của năm lão già này đã vang danh khắp chốn bởi mỗi lão đều sở hữu nội công thâm hậu cùng chiến tích hào hùng.
Ngũ Lão Quái đã chọc giận cô con gái bé nhỏ của hắn tên Tiểu Huyền, như lời hắn đã từng nói: “Bất kể kẻ nào dám động đến một sợi tóc của nó thì mạng sống kẻ đó khó mà giữ dù là Ngũ Lão quái vật hay tên khốn kiếp ấy.”
Tiểu Huyền chống hai tay lên bàn đưa đôi mắt to tròn nhìn về phía năm lão già phía trước, đôi chân đung đưa trên sàn trông rất thích thú. Chiếc áo choàng đen vừa chạm mặt đất cũng là lúc thanh kiếm của Hắc Nguyên xuất ra, hắn lấy đà bằng nội công làm vụn vỡ từng viên gạch của khách điếm.
Tấn công rất nhanh, kiếm pháp cũng nhanh không kém nhưng lại bị chặn hẳn bởi đại rìu của lão Thiết. Kiếm chạm rìu tóe lửa kèm theo kình lực chấn động một phương, lão Thiết mắt trừng: “Dù chỉ hai mươi tuổi nhưng ngươi lại sở hữu kiếm pháp cực kỳ điêu luyện, nội công lại không hề kém cạnh các đại cao thủ, từ lúc bước chân vào giang hồ thì lão Thiết ta chưa hề nể trọng ai ngoài ngươi đấy.”
Hắc Nguyên nhanh chóng chuyển thế dùng chân đỡ đòn đánh của lão Hùng từ phía sau, cả khách điếm lại một phen che mặt bởi khói bụi mịt mù. Lão Hùng vừa tung đòn quyền vừa cười ngạo nghễ: “Ha ha ha… ha ha ha… Quỷ Kiếm… dù cho ngươi có chém hàng vạn nhát kiếm lên người của Hùng Gia ta thì ta cũng không ngại đâu.”
Tiếng đàn hòa quyện vào tiếng tiêu của lão Ân và lão Phong bắt đầu vang lên, đó không phải là những âm điệu bình thường của các loại nhạc cụ bình thường, mỗi tiếng phát ra đều mang khí công tạo thành những vết chém chí mạng. Bàn ghế đứt đoạn, kẻ không liên can cũng phải bỏ mạng vì xui xẻo. Hắc Nguyên ngước đầu nhìn lại Tiểu Huyền.
“Lão Ân… lão Phong… không được làm hại con gái ta…!”
Một vết cắt của khí công ngang qua gương mặt tròn mịn, đôi mắt to trong long lanh bỗng trợn tròn kinh ngạc. Tiểu Huyền cắn chặt hàm răng cố gượng hét lên: “Ba… Ba…”
Hắc Nguyên thu kiếm lại thì bị một đòn quyền cực mạnh của lão Hùng đấm giữa ngực, hắn chống kiếm ôm ngực rồi đưa tay vuốt vết máu trên miệng.
“Ngươi cứ thoải mái đấu tiếp đi ! cô bé đáng yêu này cứ để ta chăm sóc.”
Vị tiểu thư rất trẻ mặc bộ trang phục của Huyễn Linh Cung đang ngồi cạnh Tiểu Huyền, Hắc Nguyên trông rất ngạc nhiên hỏi lại: “Người của Huyễn Linh sao lại có mặt ở đây? Ngươi có ý đồ gì với con gái ta?”
“Ngươi cứ hãy bình tĩnh, ta là Tuyết Linh. Nghe danh Quỷ Kiếm tái xuất ở Đông Gia trấn này nên lặn lội đến xem kiếm pháp của ngươi như thế nào, có phải xuất thần nhập quỷ như bao lời đồn đại kia không.”
Hắc Nguyên chăm chú người của Huyễn Linh Cung tự xưng là Tuyết Linh kia hồi lâu, song hắn ngước đầu nhìn lại Ngũ Lão Quái đang chờ tiếp tục trận đấu, hắn nghĩ thầm với đôi mắt đầy sát khí: “Nếu ngươi dám động đến Tiểu Huyền, Hắc Nguyên ta thề san bằng Huyễn Linh cung.”
Đứng bật dậy hướng nhìn Ngũ Lão Quái, tay từ từ rút kiếm ra chỉ thẳng: “Ngũ Lão quái vật các ngươi, đây là lần cuối cùng chúng ta đấu, sau khi bại trận thì các ngươi đừng bám theo ta nữa!”
Lão Phong nhếch mép cười bắt đầu thổi tiêu, tiếng đàn của lão Ân cũng vang lên. Hắn Nguyên tiến thẳng dùng kiếm chém đứt từng luồng khí công, kiếm pháp xuất ra dường như chẳng ai thấy rõ, thân thủ của hắn thì cũng chỉ nhìn được những cái bóng rọi trên sàn. Tình thế hầu như nghiêng về Quỷ Kiếm.
Tuyết Linh đưa tay vuốt lên tóc Tiểu Huyền, mắt cô không hề rời khỏi trận đấu: “Không uổng công ta lặn lội đường xa đến đây, quả nhiên Quỷ Kiếm đã trở lại sau ba năm biệt tích.”
Huyết chiến giữa Ngũ Lão Quái và Hắc Nguyên vẫn đang diễn ra khốc liệt, hai lão xung phong đánh đòn trực diện, hai lão đàn tiêu phía sau hỗ trợ khiến Hắc Nguyên xuất kiếm không ngừng nghỉ. Còn lão phất phơ lông vũ phiến đằng xa thì cứ im hơi lặng tiếng, tại sao lão ta không cùng tham chiến thì điều đó đến nay vẫn chưa ai giải đáp.
Kiếm pháp và thân thủ Hắc Nguyên rất nhanh, đến nỗi chẳng kịp nhìn thấy hắn di chuyển và đường kiếm thì chớp nhoáng liên hồi, nhưng chẳng mấy ai có khả năng vừa thủ vừa công cả, lại càng khó khi phải đối đầu với năm đại cao thủ được người đời truyền tụng.
“Quỷ Kiếm ơi là Quỷ Kiếm, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà ngươi trở nên yếu kém thế này, nhớ những lần cả năm lão cùng lúc xông lên thì ngươi chỉ cần một vài nhát chém đã phá vỡ vòng vây. Nếu hôm nay không bắt ngươi gia nhập Ngũ Lão Quái thì bọn ta sẽ thoái lui ẩn cư.”
Nghe xong, Hắc Nguyên nhếch mép cười khì, hắn bật tung đại rìu của lão Thiết rồi thụt lùi vài bước, hắn với tay ra sau từ từ rút ra thanh kiếm thứ hai: “Đến giờ ăn rồi – Quỷ Sư Vương!”
Thanh kiếm được đặt tên Quỷ Sư Vương vừa rút khỏi vỏ, thân kiếm lóe sáng chiếu ngang từng đôi mắt. Huyết Nhãn cũng đã bắt đầu khai mở, Hắc Nguyên nở một nụ cười đầy man rợ như những con quỷ đang đến cơn khát máu. Hắn đấu song kiếm chéo lại: “Cút về rừng sâu đi năm lão già quái dị…”
Hắc Nguyên bật lên cao tung nhát chém liên hồi mở đầu cho cuộc phản công đầy uy mãnh. Nội lực hắn trở nên mạnh mẽ vô cùng, những nhát chém lệch hướng đã lấy đi sinh mạng của những kẻ không liên can, hắn cũng chẳng quan tâm mấy việc đấy, dốc toàn bộ sức lực lên song kiếm đang kêu gào khát máu.
“Ba Ba… Ba Ba lại trở nên như thế rồi… Tiểu Huyền sợ lắm…” – Tiểu Huyền thút thít rồi nép người vào lòng Tuyết Linh. Cô ta đưa tay vuốt tóc cô bé mà đôi mắt chẳng đổi hướng.
“Bé con tên Tiểu Huyền à?”
Chẳng thấy cô bé trả lời mình, một lúc sau Tuyết Linh lại bắt chuyện: “Bé con là con gái của Quỷ Kiếm thật sao?”
“Phụ mẫu Tiểu Huyền bị kẻ thù giết hại… Ba Ba đã cứu Tiểu Huyền và còn đặt tên cho Tiểu Huyền nữa…”
“Kiếm pháp này không phải một người luyện năm mười năm là thành thạo, hắn ta thật sự vẫn còn hai mươi tuổi sao?”
“Tiểu Huyền chưa thấy Ba Ba luyện kiếm bao giờ… Ba Ba suốt ngày chỉ uống rượu và dẫn Tiểu Huyền đi khắp nơi để tìm thứ gì đó.”
“Không thể nào, hắn ta có bí pháp gì chứ? Từ đâu hắn lại sở hữu thanh Quỷ Sư Vương – Vật báu của Nam Quốc?”
“Tỷ tỷ xinh đẹp tốt nhất đừng đến gần Ba Ba, mỗi khi Ba Ba giận là giết bất kỳ ai đấy. Tỷ tỷ bảo vệ cho Tiểu Huyền nên Tiểu Huyền không muốn tỷ tỷ chết đâu.”
Tuyết Linh nắm lấy tay cô bé thì thầm: “Bé con yên tâm đi, tỷ sẽ không chết dưới tay tên Quỷ khát máu kia đâu, tỷ còn nhiều việc phải làm và nhất là bảo vệ cho bé con nữa.”
Đôi mắt cô bé mười tuổi tròn xoe còn long lanh bởi những giọt nước mắt đọng lại, Tiểu Huyền nở nụ cười hạnh phúc nhìn Tuyết Linh. Từ bao giờ hai người họ trở nên thân thiết như vậy? Không ai biết một chút thông tin của kẻ đến từ Huyễn Linh Cung kia.
Hắc Nguyên vẫn say sưa trong từng nhát kiếm, đường kiếm ngày càng nhanh và tàn bạo hơn. Càng đánh thì lão Thiết và lão Hùng càng thụt lùi chống đở, càng đánh thì lão Ân và lão Phong càng tăng âm điệu lên. Cả khách điếm như muốn nổ tung, những kẻ sợ chết tháo chạy thụt mạng bởi không muốn mình nằm xuống như những tên xấu số kia.
Lão Vũ chấp quạt về sau gật đầu: “Đây mới là Quỷ Kiếm thật sự, xuất kiếm không khoan nhượng, không vướng bận điều gì cả một lòng quyết tâm tẩm máu kẻ đứng trước mặt, xem ra Ngũ Lão ta đến nay vẫn chưa là đối thủ của ngươi.”
“Ta đã bảo năm lão già các ngươi hãy vứt bỏ danh hiệu Ngũ Lão quái vật đi, tìm một nơi thâm sâu cùng cốc mà ẩn cư hoặc là chết dưới thanh kiếm đang kêu gào này. Kiếm đã xuất thì mạng phải bỏ, riêng năm lão già các ngươi khiến ta khâm phục nên mạng sống các ngươi được giữ, nhưng…”
Quỷ Sư Vương chém đứt đoạn thanh đại rìu của lão Thiết, thanh còn lại lấy đi cánh tay trái của lão Hùng, đàn tranh của lão Ân thì vỡ tung, nhát chém tách đôi ống tiêu của lão Phong ra hai kèm theo một đường dài rỉ máu trên mặt lão ta. Cuối cùng, song kiếm đâm xuyên ngực lão Vũ đang đứng cười mãn nguyện.
“Tạm biệt năm lão quái vật phiền toái, hy vọng sẽ gặp lại các lão trong một trận đấu sau này. Những món quà này Hắc Nguyên kính tặng, không cần cảm tạ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!