Đãi ngộ lớn nhất của Thiên Mệnh - Chương 1:Thanh Thuần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Đãi ngộ lớn nhất của Thiên Mệnh


Chương 1:Thanh Thuần


Khai Diệu nhìn lên vầng mây trắng. Chợt nàng mới giật mình nhận ra. Nàng lại tự cười mình. Ngươi đúng là đồ si tình. Không biết hành động này nàng đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đến nỗi thành thói quen lúc nào cũng chẳng hay. Hai năm đã trôi qua, cũng tròn hai năm nàng chưa xuống thị trấn nhỏ đó. Khai Diệu hờ hững cúi đầu. Có lẽ bây giờ con đường xuống đó đã xanh rêu. Nàng cũng đã mười tám tuổi.
Năm ấy Khang Âm đi vào sáng sớm, cũng chẳng biết hay là đi từ lúc giấc ngủ của nàng chập chờn kéo đến. Khi nàng thức dậy hắn đã biến mất rồi. Còn về tiểu đồng tên Quân Tịnh nào đó, ngoài cái tên ra nàng cũng chẳng biết thêm được gì. Nó xuất hiện vào thời điểm nào, ở đâu… hoàn toàn không rõ. Dạo này nàng có hay lên chùa nhiều. Lúc tưới hoa cùng trụ trì, người có kể cho nàng nghe vài chuyện dưới vùng phố xa hoa đó. Nghe nói là Vương phu nhân đang có mang. Cách đây có ba bốn tháng gì đó, phu nhân có lên Phù Dung Tự này nghe người xem hộ. Theo người nói, phu nhân thể lực rất yếu, khi lâm bồn có thể gặp bất trắc. Còn nếu thuận lợi, vận mệnh của đứa bé cũng rất kỳ lạ. Chỉ có đường công danh là sáng lạn, còn đường tình duyên và thọ thì vô cùng mờ mịt. Không hiểu sao chuyện này nàng lại để ý nhiều như vậy. Vương phu nhân? Hình như là một vị phu nhân của gia tộc lâu đời, trước đây có cùng nàng giúp đỡ dân làng.
“Cô cô… cô cô…”
Nàng đưa mắt nhìn. Một nữ nhân trung niên chạy tới, mồ hôi túa ra đẫm mặt. Đây không phải quản gia của Vương Phủ sao? Nàng nhíu mày.
“Dì Thẩm, sao vậy?”
“Phu nhân trở dạ, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị nên cơ thể rất yếu. Cô cô, xin hãy giúp phu nhân…”
Nàng thắc mắc.
“Bà đỡ hết rồi sao mà phải nhờ đến con?”
“Cô cô là bùa may, là thần linh bảo vệ thị trấn mà. Phu nhân rất nguy kịch nên ta mới to gan dám lên tận đây làm phiền cô cô…”
“Con hiểu rồi, dì đừng gọi con là cô cô nữa.”
Trời vừa vào chính thu nên chuyện sinh nở cũng không quá cực nhọc. Chỉ là… nàng khe khẽ liếc nhìn phu nhân. Mặt thấm nét mồ hôi, được, chuyên này không cần bàn. Nhưng có phụ nào lại có sắc mặt kém đến vậy? Sau này nàng có nghe lão gia tâm sự. Rằng, mặc dù vướng mắc thế nào phu nhân cũng sống chết đòi giữ đứa bé lại. Qua hai canh giờ cuối cùng cũng thuận lợi. Khai Diệu lại lâm vào hoàn cảnh khó xử. Không có động tĩnh, ngay cả tiếng khóc cũng im bặt, như thể đã … chết rồi vậy. Lúc nàng vào Vương Phủ thì thời tiết vô cùng dễ chịu, bây giờ lại nghe tiếng sấm, trời cũng tối sầm lại, nghe như có hơi mưa. Điều này làm nàng thấy bất an vô cùng. Một bà đỡ chạy tới.
“Người mau xem thiếu gia sao lại không khóc? Khoan đã cô cô, không lẽ…”
“Đừng nói bậy.”
Nàng căng thẳng nghe nơi ngực đứa bé. Nhịp tim rất bình thường mà. Nàng thở hắt, đưa cho bà đỡ.
“Tắm cho thiếu gia đi rồi tính.”
Khai Diệu bước ra ngoài, đóng cửa. Lão gia dường như đã rất nóng lòng, vừa thấy nàng đã lao tới. Lúc ấy mưa cũng đã lộp độp rơi.
“Cô cô…”
“Lão gia đừng lo, thiếu gia và phu nhân đều tốt rồi.”
“Vậy tại sao không có tiếng khóc? Mà khoan, thiếu gia? Vậy là con trai sao?”
“Dạ.”
Lão gia có ý muốn Khai Diệu trông nom thiếu gia. Có thể vì ngay từ lúc sinh ra thiếu gia đã rất lạ. Nàng đắn đo một lúc rồi gật đầu. Tâm trạng nàng không tốt, có lẽ nên đổi không khí một chút. Ngay sau đó lão gia vô cùng vui vẻ sai bảo nô tì dọn dẹp phòng cho nàng. Đã hai ngày nàng giúp các tăng sư trên Phù Dung Tự, đồng thời cũng muốn tĩnh tâm đôi chút. Gốc bồ đề trước căn nhà tranh của nàng hình như bị thiếu nước. Cơ mà, nàng cũng không biết nữa. Chỗ đó, là nơi Khang Âm dừng lại làm khó nàng mười một năm trước. Mặc dù tiết trời đã mát mẻ hơn nhưng không hiểu sao mặt trời vẫn cứ chói chang như vậy. Nàng lại nhớ tới ánh nắng đó.Nàng cũng không hiểu, tại sao khi nàng nghĩ lại mới thấy nó đáng sợ, còn lúc đó thì không. Nàng có thay đổi không? Nghĩ tới đây lòng nàng buồn đến lạ.Nàng rất sợ điều đó.
“Cô cô!”
Hai nữ tì chạy xồng xộc từ bậc thang dưới lên không dịu dàng chút nào.
“Cô cô, phu nhân muốn gặp cô cô.”
**
Vương phu nhân hết lời cảm ơn Khai Diệu. Nàng chỉ mỉm cười đáp lại.Vương phu nhân muốn nàng bế thiếu gia bế thiếu gia một chút nhân ngày mở mắt. Nàng đón lấy, rồi chợt giật mình. Nàng khựng lại. Đôi mắt này… Đường mi này… Từng góc cạnh, mỗi lúc lại gợi lên trong nàng gương mặt của hắn. Đồng tử vừa trong veo như thu cả mây trời, vừa đan xen xám bạc. Kể cả thái độ lạnh lùng này… Đối với Khang Âm, đứa trẻ này không mấy khác biệt.Không lẽ…
“Cô cô, từ lúc ta mang đứa trẻ này, ta đã nghĩ ngợi ra rất nhiều cái tên. Vừa hay cô cô có muốn nghe cái tên ta định đặt cho nó?”
“Sao ạ?”
Khai Diệu tròn mắt nhìn lên.Vương phu nhân cười hiền từ. Đúng rồi. Khang Âm nói tên người đó là…
“Quân Tịnh, Vương Quân Tịnh.”
Nàng bần thần. Khang Âm… đang ở ngay bên cạnh nàng, mở mắt là thấy đưa tay là chạm… Nàng siết lấy bọc vải. Một giọt châu sa từ khóe mắt nàng rơi xuống.
“Thưa phu nhân, tên rất hay.”
**
“Thiếu gia à, người xuống được không? Thế này thật làm khó nô tì… “
Tì nữ chật vật níu người một tiểu nam tử xuống khỏi bờ gạch ngói sao không bị thương, biểu cảm gian nan vô cùng. Tiểu nam tử kia lại dứt khoát ngược lại, không nói không rằng, cau đôi mày thanh thoát gỡ tay nô tì kia. Tiểu nam tử này, tuổi chắc cũng chỉ sáu, bảy tuổi, nhưng dung mạo lộ rõ nét thanh lệ, phi phàm thoát tục.
Tên của hắn là Vương Quân Tịnh.
Chẳng là cô cô vừa tới Phù Dung Tự mấy ngày, còn có ý ở lại đây đã lâu. Nàng nói thiếu gia đã lớn, nàng cũng không ở lại Vương Phủ làm phiền nữa. Có nghĩa là nàng muốn lên núi. Lão gia với phu nhân đã cố gắng mời nàng ở lại, nhưng đây là ý riêng của nàng, nếu nàng đã nhất quyết như vậy, họ cũng không thể làm gì.
… Vừa hay hắn nghe thấy lời này.
Khai Diệu chăm sóc hắn từ lúc sinh ra, đương nhiên dù không phải ruột thịt thâm tình thì cũng phải là mật thiết gắn bó. Chuyện nàng đi cũng là lẽ thường, vì nàng vốn không mang họ Vương, rời đi là chuyện sớm muộn. Nhưng không hiểu sao phu nhân dường như lại có ý muốn giấu hắn chuyện này.
Nếu nói sớm hơn chút cho hắn kịp thích ứng, hẳn cảnh này đã không diễn ra.
Nô tì khóc ròng, sống chết giữ chặt lấy vạt áo hắn.
“Leo trèo không tốt, nếu không muốn cho ra ngoài thì thiếu gia cũng không thể ra ngoài được. Mau trở xuống. “
Giọng trầm đầy từ tính nghiêm khắc ra lệnh. Người có thể nói thế này, chỉ có Khai Diệu.
“Cô cô… “
Nô tì kia như được cứu thoát, thống khổ thốt ra hai tiếng. Quân Tịnh cau nhẹ chân mày, nhưng cũng thực sự trở xuống. Nàng thở nhẹ, tới trước mặt hắn.
“Tại sao muốn ra ngoài? “
“…”
“Nói đi, ta cho phép người im lặng sao? “
“… Ta muốn theo người. “
Hắn gian nan nói. Người này, trước mặt hắn, vô cùng nghiêm khắc. Đương nhiên không phải hắn sợ, mà là có một loại cảm giác không muốn làm người này buồn lòng.
Mắt nàng chùng xuống. Mặc dù hắn nói sẽ trong hình thể này chăm sóc nàng, cơ mà… Nàng không thể. Nàng không thể làm được. Nàng nhìn hắn. Người trước mắt này, cho dù dáng vẻ của một tiểu hài nhưng lại vô cùng giống hắn. Tuy vậy, trong tâm nàng không thực lòng muốn như lời hắn nói.
“Không được, sơn đạo hiểm trở, người cũng chưa đủ lớn. “
Nàng lãnh đạm nói. Hắn mím môi.
“Vậy người đừng trở về nữa. “
“Thiếu gia đang cãi lại ta sao? “
Ngữ khí này, hắn biết là nàng đang tức giận. Chỉ tức giận nàng mới gọi hắn là “thiếu gia”. Nàng phiền não nói.
“Ta sớm muộn cũng phải đi, không thể ở đây cả đời, càng không thể để thiếu gia quá ỷ lại. “
Nàng không rõ biểu cảm của hắn, chỉ thấy hắn lùi lại vài bước tạo khoảng cách với nàng, lập tức quay lưng chạy mất. Khai Diệu nheo lại đồng tử, nói với nô tì.
“Cô báo lại với lão gia giúp ta, thứ lỗi có chút vội vã, không thể tới từ biệt. “
“Cô cô, người đi lần này tính bao giờ mới về, để em dễ báo lại… “
Nàng cười nhẹ. Tính không định về nữa…
***
Đã tới giữa trưa. Nàng nâng nhẹ đấu lạp, mi tâm hơi nhăn lại. Nơi chân núi hình như đang diễn ra kiếm hội. Nàng hiếu kỳ quay bước chân tới. Giữa dòng người đông đúc, nàng chen qua vừa lúc nhìn thấy nam tử trên đài cao đánh bật đối thủ ra xa.
Rất lợi hại, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn. Nàng nhíu mày, dù sao Minh Chủ kiếm hội là một đại lễ tôn nghiêm, nhưng cũng không phải đánh chết đối thủ mới được tính. Lại nói tới người phía trên, y khí chất hơn người, dung mạo tuyệt sắc phi phàm, tuy nhiên âm khí quá nặng nề, tạo ra thứ ảo giác khiến người ta phải tự hạ thấp mình hơn. Tiếng reo hò bắt đầu náo động.
“Chư vị, còn ai có thể đánh lại thiếu niên này, mời lên tiếng. “
Dường như ai cũng đồng ý y thắng, im lặng chờ vị giám sát kia báo về Minh Giáo.
“Còn ta”
Âm điệu trầm này chưa từng thay đổi, nhưng lại khiến mọi người quay lại nhìn nàng chằm chặp. Y nhíu mày nhìn xuống. Một nữ nhân? Nàng gỡ bỏ đấu lạp. Nàng nhìn y. Mắt nàng không to cũng không tròn như nữ nhân khác. Mắt nàng không nhỏ, nhưng lại kéo dài, lông mi bạc trắng như tuyết đông có phần dị thường, đồng tử lại đỏ rực nên cặp mắt của nàng nhìn như thể đặc biệt hẹp, nhưng lại rất thu hút.
Đương nhiên thu hút không phải vì nó đẹp, mà vì nó quá cuồng ngạo.
Hơn nữa, y cảm thấy có chút hốt hoảng. Đôi mắt này mang tính di truyền, chỉ có Diệm gia mới có màu mắt như vậy. Nhưng nhìn lại tóc nàng chẳng phải màu trắng, trên người cũng chẳng có chút khí chất nào… Có lẽ đôi mắt kia là do trùng hợp.
Nàng tiến lên đài. Có mới dám nói, nếu nàng không tự tin vào khả năng của mình thì nàng cũng không nghĩa hiệp tới mức không biết chút võ công cũng hào sảng chịu chết. Trước đây Khang Âm có chỉ nàng một chút. Thật ra hắn cũng không chỉ dẫn chi tiết lắm, cũng không làm thử cho nàng xem. Hắn chỉ nói không nên quá ỷ lại. Tất cả đều là nàng tự luyện tập, nên khả năng nàng đến đâu, nàng là người rõ nhất.
**
Nàng thở dốc, tuy nhiên dáng đứng vẫn vững vàng. Còn y đã nằm trên mặt sàn. Nàng lạnh nhạt thở hắt, chưa để cho người giám sát kịp nói đã nhanh chóng trở xuống. Tuy nhiên đám người bên dưới sống chết không cho nàng đi. Phải rồi, đây là một thị trấn kế bên Thủy Hàn, cũng cách khá xa, dù có nghe qua danh cũng chưa biết mặt nàng. Nàng hết cách đội đấu lạp lên, vượt qua đầu người biến mất. Y ngồi dậy. Quần chúng lại khựng lại. Người này vừa bị đánh vô cùng thê thảm cơ mà? Liền đã ngồi dậy được như vậy thật giống một trò đùa…
Y im lặng. Nữ nhân này có tự tôn đặt quá đỉnh đầu…
Tại sao vừa rồi nàng bỏ đi? Vì nàng biết vừa rồi y chỉ là nhường nàng. Thì ra, nàng yếu đuối tới mức chỉ để người khác trêu đùa. Thì ra, nàng đáng khinh như vậy…
[“Tại sao tất cả đều trêu đùa với ta… Sư huynh, cả người nữa sao…? “]
… Cả người nữa sao?
**
Giày trắng đạp trên lá khô, Khai Diệu thở nhẹ từ biệt các tăng sư Phù Dung Tự để trở về. Nàng ôm lấy cánh tay bước xuống bậc thang. Bóng nàng trải dài đổ chung với bóng các cây đại thụ to lớn. Nàng ngước mắt nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá đổ lốm đốm trên nền đất, trong tâm có vài phần lạnh đi. Đã qua mười năm. Mười năm. Nàng suy nghĩ hơi lung, khi về tới nhà mới nhận ra trời đã về chiều. Hơn nữa, chẳng biết có phải do ưu sầu cố nhân hay không, mà nàng thấy đứng dựa vai ở cây bồ đề trước hiên trúc căn nhà tranh của nàng, có một bạch y thiếu niên. Nàng dừng lại cước bộ. Thiếu niên ấy dáng cao mảnh, bạch y không nhiễm bụi trần, tóc đen tuyền cột trên cao, vài lọn từ sau lưng trượt loạn qua trước vai, phần mái rơi trên gò má trắng tuyết, lông mi thưa dài rủ qua đồng tử ngạn ngọc.
Nghe tiếng lá khô vụn, mi mắt hắn lay động nhìn qua nàng. Hắn không dựa nữa, đứng thẳng buông dây cương của bạch mã đang trầm ổn đứng bên cạnh. Nàng vô thức lùi một bước, cổ họng khô khốc. Hắn tiến tới. Không hiểu sao sau khi lùi bước này, nàng không cách nào lùi tiếp được.
“Thiếu gia… “
Hắn nắm lấy vai nàng kéo về phía mình. Hắn hôn nàng. Hôn, thường khiến người ta cảm thấy an toàn và hạnh phúc, nhưng hắn hôn nàng, nàng chỉ thấy sự đau đớn dằn vặt cùng oán trách tới thống khổ của hắn. Nàng không thở nổi. Tay nàng đỡ trước ngực hắn, kín đáo đẩy ra, mày đã nhướng lên khó khăn. Hắn thực sự rời ra, nhưng tay vẫn giữ chặt vai nàng. Nàng thở dốc, không muốn nhìn thẳng hắn.
“Sao người lại ở đây? “
Bàn tay hắn không thô cũng không to như những nam nhân khác, nhưng nắm chặt thế này cũng rất đau. Hắn xiết tay lại.
“Xin người, trở về được không? “
“Trở về? Đây chính là nhà của ta, người còn muốn ta trở về đâu? “
Nàng tàn nhẫn đáp lại, cũng như dứt khoát đẩy hắn ra. Hắn cúi đầu, môi mím chặt tới bật máu:
“Người cảm thấy, trêu đùa ta như vậy rất vui? “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN