Anh không phải là người máy
Chương 3: Vị tiên sinh bí ẩn mến mộ Thượng tá
Hồ Ly làm bộ dạng như sắp khóc đến nơi:” Thượng tá, chẳng phải đã nói là tay nghề của người là được truyền từ mẹ hay sao? Vậy sao… sao mùi vị lại khác một trời một vực như vậy chứ, biết thế không đến ăn còn hơn”. Cô hơi chột dạ nhưng vẫn thừa nhận dõng dạc:” Chẳng phải con gái toàn học nấu ăn từ mẹ sao, tôi thấy nói thế cũng đâu có sai”.
Hồ Ly mếu máo:” Không sai là không sai thế nào”. Băng Linh mang cái vẻ mặt đầy bất lực:” Coi như tôi xin lỗi, vậy đi bây giờ tôi mời mọi người đi ăn, tôi biết một chỗ rất ngon”. Bốn chàng trai đồng ý rồi nhanh chóng đến quán ăn. Đây là một nơi thanh tĩnh,đứng ở bên ngoài cũng đã ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, hồ ly vui vẻ chạy thẳng vào quán, ngó nghiêng xung quanh chọn địa điểm ngồi tốt nhất rồi nhẹ nhàng ngồi xuống như một thiếu nữ. Bốn người còn lại lần lượt ngồi xung quanh bàn, chủ quán là một cô gái rất trẻ, làn da mịn màng, trắng nõn, ở trên người cô toát lên một khí chất không hề tầm thường.
Cô chủ quán nhẹ nhàng hỏi:” Các vị muốn ăn gì?”. Giọng nói của cô gái ngọt ngào, nhẹ bỗng, êm tai, thanh thoát như tiếng dương cầm đang du dương. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy quả là không còn gì để miêu tả được. Hầu như ai cũng mê mẩn cô gái trẻ đó, hồ ly nhìn không chớp mắt:” Chị à, chị đẹp thật đấy”. Băng Linh cốc vào đầu cậu nhóc:” Tiết tháo của em đâu mất rồi. Cất cái khuôn mặt si mê đó đi, thật mất mặt mà”. Rồi cô quay sang chủ quán:” Cho tôi sủi cảo Zhong*, Mỳ Long Chao Shou*, Mỳ Dandan*, Phở xào sa tế*, mỗi món một suất thôi, cảm ơn”.
(* Đây đều là những đồ ăn ngon, nổi tiếng ở Thành Đô và cả Tứ Xuyên).
Cô gái cẩn thận ghi nhớ trong đầu:” Các vị đợi một lát, sẽ có ngay thôi”. Cô gái trẻ đó là Nguyệt Lạc Tử, mới 20 tuổi, cô là một đầu bếp nổi tiếng khắp vùng này mặc dù mới đến đây có 1 năm. Nghe nói, cô là một phú bà, cũng có người nói, cô có người ở đằng sau giúp đỡ. Thật giả không hay bởi cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Băng Linh cũng thường xuyên đến đây ăn mỗi khi có dịp về thăm nhà, đương nhiên cô cũng thân với chủ quán, có những thứ cô biết rất nhiều, đúng là có người ở đằng sau nhưng cũng chả có liên quan gì cả. Người ta thích mở quán thì mở thôi, mời một đầu bếp rất bình thường mà.
Thức ăn được mang ra, hương thơm, màu sắc đều rất kích thích vị giác. Bốn chàng trai đều ăn như chết đói, Băng Linh vừa mới cầm đũa lên thì Lạc Tử đã bước đến ghé vào tai cô nói nhỏ:” Tiên sinh muốn gặp tiểu thư”. Cô lịch sự gật đầu:” Mấy cậu cứ ăn đi, ăn luôn phần của tôi nữa” rồi đứng dậy đi theo Lạc Tử. Đi vòng qua bếp là một ngự hoa viên cực phẩm, toàn những loại hoa quý hiếm, đẹp nhất, rực rỡ nhất được mang về đây trồng. Quả là một sở thích biến thái mà! Nhưng… quả thật cô cũng rất thích, con người mà, không tránh khỏi sự mê hoặc trước cái đẹp.
Vị tiên sinh mà Lạc Tử nói cô cũng đã gặp hai lần, anh ta là Antoni Ravnos- một tên có mái tóc vàng chói lóa cả mắt. Nụ cười của anh ta cũng chói không kém. Những lúc anh ta cười, chả hiểu sao cô chỉ muốn xông đến mà… đấm vào cái bản mặt của anh ta. Antoni là con lai, anh có làn da rất trắng, sống mũi cao, đôi mắt xanh, đôi môi đỏ mọng như thoa son. Anh ta có một vẻ đẹp rất rất rất yêu nghiệt mà lần đầu tiên cô gặp trong suốt 20 năm. Trời sinh cô rất ghét cái vẻ đẹp yêu nghiệt cũng bởi từ bé xem quá nhiều phim, đọc quá nhiều truyện nên tâm lý cũng bị ảnh hưởng lớn.
Nhưng cũng may là anh ta không ẻo lả như vẻ bề ngoài mà ngược lại rất ga lăng. Nếu không phải nể tình Lạc Tử thì cô còn lâu mới giao du với cái tên này nhưng làm quen rồi thì thấy cũng không tệ, ít nhất cũng nói chuyện được, rất biết cách ăn nói. Khi cô đến gần, anh ta quay người lại trên tay là một bông hoa hồng xanh, Antoni từ từ bước chậm rãi đến gần cô hơn:” Tiểu tinh linh bé nhỏ, tôi từng đọc một truyền thuyết, nó nói rằng nếu ta trồng một cây hoa hồng bằng cả trái tim dành cho người mình yêu thương thì nó sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh. Đó là bông hoa có phép mầu, nó sẽ biến những ước muốn của em trở thành hiện thực và bên cạnh nó còn có một trợ thủ để giúp đỡ em đó chính là tôi” rồi anh ta đặt bông hoa vào tay cô, sau đó thì đặt một nụ hôn lên tay còn lại của cô.
Cả người cứng đờ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, trong đầu cô có thứ gì đó vừa nổ tung* What? Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Tên này điên rồi, đã thế bà đây cũng không thèm nhẫn nhịn nữa*. Cô ném bông hoa vào người anh ta, xắn tay áo lên, vặn tay một cái, sau khi khởi động sau thì cô bắt đầu cầm lại chính bông hoa mà anh ta tặng quật túi bụi lên tên đáng ghét đó. Lạc Tử sau khi đưa Băng Linh vào thì cũng đã lủi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người.
“Á á á… dừng tay, dừng tay, tôi sai rồi, sai rồi, á á…”, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đánh một lúc rồi thì cô đi đến chỗ bàn ngồi xuống uống trà:” Anh đây là đang muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi đúng không? Đây là cứ thích ăn đòn mới chịu được mà”. Antoni xuýt xoa, cả người đau đớn không thôi, biểu cảm cứ như sắp khóc đến nơi dù vậy vẫn mở cái miệng mà oán trách:” Tiểu tinh linh à, cô đây là muốn giết chết tôi mới cam lòng hay sao? Đùa tí cũng không được, cô đánh tôi như thế thì tôi đâu còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa. Cô chịu trách nhiệm đi, chịu trách nhiệm đi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!