Mặc Thần
Chap 3 :
“Húhú….Vụ Ngân ,lão nương về rồi đây”…ta hét lớn làm khung cảnh yên tĩnh bỗng chốc nhốn nháo
“A…chào thần cô…hôm nay ngài du ngoạn về sớm vậy” lũ hoa yêu ta trồng biết nói rồi a..”dọa chết lão nương”
“Tất cả im lặng …,cho ta hỏi vụ ngân đâu rồi..” một mảnh tĩnh lặng ,không ai trả lời..bản thần cô nổi cáu rồi đó nha…ta mà cáu lên đến ta còn thấy sợ
“Không phải thần cô bảo chúng ta im lặng sao”
Ta:” ….” không biết nói gì luôn ,hay là thôi đi, tự ta đi tìm, ta quay phắt vào rừng hải đường, biến đi trong chốc lát
“Này ngươi có thấy thần cô không bình thường không.?.”…một hoa yêu hỏi.
“Ừm, bệnh thần cô không nhẹ , ra ngoài lại còn nhặt đồ cháy về chơi quả là không bình thường” (đồ cháy trong mắt hoa yêu = đứa bé)
—————tuyến phân cách—–
“Tìm được ngươi rồi Vụ Ngân” ta ngồi xuống cạnh phiến đá kế bên nữ tử mặc váy hồng đang ngồi, nàng ta đang ngẩn ngơ nhìn thác nước trước mặt….từ khi kẻ đó chết ,nàng ta vẫn luôn mất hồn như vậy,mà ta cố dùng rất nhiều cách để nàng ta vui, bao lần ta du ngoạn về đã mang bao món đồ mới lạ về cho nàng ta ,nhưng nàng ta lại không thèm nhìn tới một lần, cứ rầu rĩ như vậy..
“Này Vụ Ngân ,ngươi xem ta hôm nay nhặt được một đứa bé từ thần ly tộc này..” vốn tưởng nàng ta lại thờ ơ ta thì bỗng chốc nàng ta quay đầu lại..”sao ngươi lại có nó” nàng ta mở miệng hỏi , cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi..
“Ngươi thích nó phải không , của ngươi ” ta mang đứa bé dúi vào tay Vụ Ngân , nàng ta đón lấy nó rồi im lặng không nói gì
Ta lại nói tiếp.. “đứa bé này bị thương rất nặng , còn dính phải phong ấn cổ thần tộc ,e là khó sống về phần vì sao bị dính phong ấn thì ta cũng chịu,ta chỉ là lúc truyền linh khí cho nó tình cờ biết được ,có điều ta đã́ chữa thương cho nó và cho nó ăn viên đan dược của Đông Ấn cho ta, chắc giờ nó cũng ổn rồi, ngươi không cần phải lo”….
“à mà suýt ta quên ,nó còn chưa có tên ,thôi thì ngươi đặt tên cho nó đi” …nàng ta lại giả câm rồi .
“Thôi cạy miệng ngươi chi bằng để bản thân ta chịu thiệt đặt cho nó một cái tên vậy” , mặc dù ta đặt tên chẳng ra gì.. ” lấy họ của ta , kêu là Quân Mạc Lăng đi”,..Ừm ta cũng chưa nghĩ ra ý nghĩa của cái tên là gì nữa ,chỉ là ngẫu hứng đặt thôi, bất quá , nghe được coi như cũng ổn
Mà thôi “Nói cũng nói rồi ,người cũng giao rồi ,thôi mệt quá ta đi ngủ đây , đứa bé dao cho ngươi”.. ta đứng dậy hướng vào gốc cây lớn nhất giữa trung tâm xuyên vào nó, thực ra gốc cây hải đường này là nơi nghỉ ngơi thường xuyên của ta , không gian bên trong nó như một thần điện thu nhỏ..
———————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!