The strength of love
1.7: Quà tặng từ thế giới xa xưa
Một kho vũ khí!!!
“Năng lực của các em là rất lớn, tuy nhiên nếu không sử dụng vũ khí thì không thể khai thác toàn bộ năng lực của các em được. Luboucy, lại đây cô bảo” – Nói rồi cô vẫy vẫy tay với tôi.
Sau đó, cô chỉ lên một cây búa chắc phải cao hơn 15m. Cô nói:
“Đòn tấn công hạng nặng thì phải dùng vũ khí có sức chịu đựng như này mới có tác dụng. Đây là Escavot, được làm từ kim cương nguyên khối và bên ngoài bọc vàng đặc. Em thử dùng xem nào.”
Tôi nhấc thử cây búa lên. Lần đầu tiên trong đời, tôi được cầm một thứ vừa với sức mình như vậy. Tất cả mọi thứ tôi từng cầm lên đều nhẹ như lông hồng đối với tôi. Nhẹ tới mức mà tôi chả cảm giác gì về độ nặng của nó ấy! Tôi thử vung tròn Escavot. Hoàn hảo! Nhưng cái này hơi vướng nhỉ, nó cao gần gấp 10 lần tôi đấy. Tôi quay sang hỏi cô Linda:
“Cô ơi, nhưng cái này to quá, em đi sao được ạ cô?”
“Escavot là búa thần đấy, em muốn nó to ra hay nhỏ lại đều được mà. Em chỉ cần suy nghĩ về hình dạng của nó rồi ra lệnh cho nó thôi.”
“Vâng” – Rồi tôi tập trung suy nghĩ. Tôi bảo nó bé lại, bé lại đi. Thế là cây búa của tôi bé lại bằng một chiếc đũa nhưng vẫn giữ nguyên độ nặng. Tôi nhét Escavot vào cái tất đùi của tôi.
“Đến lượt em đấy Lucas, lại đây đi!” – Cô gọi Lucas.
Nói rồi cô rút ra một thanh kiếm vỏ gỗ dài, đen bóng. Lucas rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm bóng loáng, đen sì, lạnh toát phát ra một thứ ám khí màu tím than. Cô Linda nói:
“Đây là một thanh kiếm đã bị nguyền rủa, chỉ cần có một vết xước nhẹ do kiếm xẹt qua, không cần biết đối thủ mạnh tới mức nào, lời nguyền trong kiếm cũng bị lan vào mạch máu và giết chết đối tượng. Và lời nguyền này không có lời giải. Tuy nhiên, Lucas, em phải làm hiến dâng máu mình cho thanh kiếm này để gắn kết thanh kiếm này với em. Khi đó, nếu em lấy thanh kiếm này tự làm thương mình, em sẽ được truyền sức mạnh của thanh kiếm.”
Lucas rút toàn bộ lưỡi kiếm ra khỏi vỏ kiếm. Chúng tôi cảm thấy một luồng ma lực cực lớn từ thanh kiếm phát ra, rồi có ngọn lửa màu tím quấn chặt lấy thân kiếm. Lucas vung thử kiếm, gió rít lên thổi rát mặt tôi. Quả là một thanh huyền kiếm bao người mơ ước!
Tới lượt Cartin, cô Linda đưa cho cậu ta một khẩu súng gỗ dài trên 1m với kiểu chạm khắc đầy hoa văn với những nét hoa lá cổ xưa. Những viên đạn đã bắn ra sau khi giết chết mục tiêu, sẽ quay trở lại nòng súng để tiết kiệm thời gian nạp đạn. Khẩu súng ấy đã làm cho Cartin thích mê. Cô Feena được tặng một bộ giáp chiến siêu siêu sexy, nó ôm lấy từng milimet trên cái body nóng bỏng của cô, lại còn khá hở hang nữa chứ!
Angelia được tặng một khẩu súng phun cỡ đại có thể giúp cô ấy phun tất cả các chất hóa học của cô ấy được phân bố trên một diện tích rộng nhất có thể. Cứ tưởng tượng một quân đội zombie đang tiến tới, chiều dài là 5km, chiều ngang là 1km chẳng hạn, lúc đấy Angelia chỉ cần tạo ra axit sunfuric chẳng hạn vào trong ống đựng chất, thì lập tức cái súng phun của cô ấy có thể tiêu diệt toàn bộ cái quân đoàn ấy chỉ trong chớp mắt. Tuy nhiên, nó mất khá nhiều sức của Angelia, cho nên cô ấy không thể dùng nó mãi được.
Tới lượt Marcus, sức mạnh của cậu ra được tạo ra từ sóng của các đồ dùng công nghệ. Trong thế giới hiện tại, cậu ta là mạnh nhất. Tuy nhiên, nếu cậu ta ở một nơi khỉ ho cò gáy thì cậu ta cũng chẳng khác gì người thường cả. Cô Linda đã cấy cho cậu ta một con chíp điện tử siêu sóng vào người Marcus để cậu ta có thêm năng lượng chiến đấu.
Cuối cùng là Emma, tôi không thể nghĩ ra người có năng lực tâm linh như cô ấy thì dùng được vũ khí gì. Tuy nhiên, cô hiệu trưởng lại bảo Lucas lấy quyển sách phép thuật và đũa thần mà hôm nay cậu lấy ở thư viện cổ của trường. Chắc hẳn biết việc đó cũng nằm trong năng lực của cô. Nhưng đũa thần và sách phép nói lên điều gì? Emma là phù thủy à? Nhưng tôi có thấy cậu ấy dùng phép thuật bao giờ đâu nhỉ? Tôi hỏi cô Linda về điều đó. Cô bảo tôi sẽ biết sớm thôi. Emma giở một trang bất kì của cuốn sách rồi đọc một câu lên. Ngay lập tức từ đầu của chiếc đũa phép cậu ta đang cầm có một luồng ánh sáng phát ra, rồi trước mặt cậu ấy là một tảng băng lớn. Và tôi, cũng thử làm giống Emma, đọc cùng một câu thần chú ấy, nhưng không có gì xảy ra cả. Thế có nghĩa là Emma đã có sẵn phép thuật trong mình rồi, còn tôi thì không có.
Sau khi trao xong vũ khí cho chúng tôi, cô Linda đặt lịch hẹn cho chúng tôi tập luyện riêng. Rồi mỗi đứa chúng tôi một đường đi về. Lúc đó trời đã nhá nhem tối. Tuy nhiên, tôi lại bị bệnh mắt quáng gà nữa, cho nên rất khó nhìn đường. Tôi đang đi thì đập mặt vào một người, người đó cất tiếng bằng một cái giọng khả ố:
“Cô em đi đâu thế, có cần anh đưa về không?”
Cố gắng nhìn hết sức, tôi mới thấy đó là một nhóm thanh niên mặt rỗ, hút thuốc, tóc nhuộm vàng chóe. Có thằng bảo:
“Ui, con bé này nhìn ngon phết đấy (Ngon cái đập mặt mày!). Cho tao nhé! (Mày phải hỏi ý kiến tao chứ sao lại hỏi chúng nó làm quái gì?)”
“Chúng mày đừng có động vào tao, sẽ không hay ho gì đâu!” – Tôi gằn giọng đáp lại.
“Chà, cô em cũng cứng mồm cứng miệng đấy” – Một tên bạo tay bóp má tôi – “Anh rất thích kiểu người đó!”
Cha chúng mày! Đã bảo là đừng có động đến người tao mà! Tôi định đấm vào một thằng cho nó đi Tây Thiên luôn thì bỗng dưng, Lucas ở đâu bước tới:
“Đừng có động tới cô ấy, nếu không các người sẽ phải gánh hậu quả khôn lường đấy!”
“Xẹp Xẹp! Xú iêm cũng gan xế nhở” – Một tên bị ngọng lên tiếng – “Định nàm ăn hùng dơm hử?”
Tôi nắm tay lại, chuẩn bị đấm.
“Chị Lucyyyy! Chạy điii”
“Há há, chạy á? Không dễ đâu!” – Tên bóp mặt tôi lắc lắc mặt tôi.
Tôi biết chắc chắn chúng đã hiểu nhầm ý của Lucas. Cậu ta nói thế có nghĩa là : “Chị Lucy, dừng lại đi đừng có đánh! Chạy đi, bọn kia!” Còn bọn chúng thì hiểu là: “Chị Lucy, chị chạy đi!”. Chẹp chẹp, có lẽ tôi sẽ tha cho bọn chúng theo lời của Lucas, nêu như TÊN KHỐN CÓ BÀN TAY BỐC MÙI NÀY KHÔNG BÓP MẶT TÔI LẮC LẮC KIỂU ĐẤY! Tôi dùng một lực vừa đủ, đấm móc hàm tên đang bóp mặt tôi. Vì mắt kém nên tôi không biết hắn đã bay đi đâu, nhưng tôi biết hắn đang hưởng thụ cái cảm giác phê phê khi được “bay” như thế. Lucas gãi đầu nói với mấy tên còn lại:
“Thấy chưa, tôi đã bảo đừng động vào cô ấy rồi mà!”
“Kệ chúng đi, Lucas, cậu dẫn tôi về nhà được không? Tôi bị bệnh quáng gà nên chẳng nhìn thấy gì cả!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!